Chương 191:
Chương 191:Chương 191:
Nếu phong thư này là viết cho Châu Mật Hồng, có lẽ tám giờ tối ngày mai cô ấy sẽ thật sự đi đến hồ chứa nước đó, nhưng mà bức thư này lại viết cho Vu Tiếu. Cô lăn lộn trong giới tiểu thuyết đã nhiều năm, đọc biết bao các thể loại âm mưu, dương mưu, cung đấu, trạch đấu trong tiểu thuyết. Chút đạo hạnh này của đối phương kém xa các loại âm mưu trong tiểu thuyết, vì vậy, cô chắc chắn đối phương có mục đích. Nhưng mà, không biết mục đích của đối phương là gì thôi.
Vu Tiếu nhận được thư, cũng không nói nội dung trong thư với mấy người Lâm Ái Dao. Đến trưa, cô cầm theo bức thư đến nhà bà cụ Tống ăn cơm, cô nói với Nhậm Sóc: "Thanh niên Nhậm, tôi có chút chuyện muốn nói với anh, chúng ta đi vào phòng của anh đi."
Tim đập thình thịch, tay của Nhậm Sóc vô thức nhét vào túi quần: "Được." Một nữ đồng chí đi vào phòng của một nam đồng chí, luôn khiến người ta có chút căng thẳng.
Vào trong phòng của Nhậm Sóc, Vu Tiếu lấy ra lá thư: "Đồng chí Nhậm, anh xem."
Nhậm Sóc nhận thư: "Chữ này.." Anh ta chỉ nói hai chữ, lấy nhân phẩm của mình, thực sự ngại ngùng nói chữ người ta xấu. Sau đó, anh ta mở thư ra xem, đọc nội dung bên trong, Nhậm Sóc nheo mắt lại: "Đây là người đứng sau màn viết?" Người bình thường đều sẽ nghi ngờ: "Đây là ai gửi cho cô?"
Vu Tiếu nói: "Tôi cũng không biết, sáng nay, sau khi thanh niên Lâm Ái Dao ngủ dậy, cô ấy đã thấy bức thư này ở trong sân của ký túc xá."
Nhậm Sóc nghe vậy, nói: "Có nghĩa là ngày hôm qua sau khi trời tối, hoặc là trước khi trời sáng ngày hôm nay, có người đến đặt ở đó. Nếu đối phương thực sự muốn nói cho cô biết ai là người tung tin đồn, có thể viết trong thư nói cho cô. Nhưng mà hắn ta lại không làm như vậy, cho nên chắc chắn là hắn ta có mục đích khác."
Vu Tiếu cũng nghĩ như thế: "Cho nên tôi tới tìm thanh niên Nhậm giúp đỡ."
Nhậm Sóc hỏi: "Giúp chuyện gì? Chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ giúp." Anh ta dừng lại một chút, sau đó nói: "Cho dù tôi không làm được, tôi cũng sẽ nghĩ cách làm được."
Vu Tiếu nghe vậy thì hơi sửng sốt, ngay sau đó nói: "Thanh niên Nhậm, thân thủ của anh như thế nào? Có biết bơi không?"
"Cái này.." Nhậm Sóc xấu hổ: "Bình thường, tôi không biết bơi. Cô có kế hoạch gì sao?"
Vu Tiếu nói: "Hẹn ở bên cạnh hồ chứa nước nhỏ, thời khắc nguy hiểm nhất, cùng lắm là hắn ta sẽ đẩy tôi xuống nước, tôi không biết bơi, cho nên muốn tìm một người biết bơi..." Nói đến đây, cô đột nhiên sững lại, cho dù tìm một người biết bơi cũng không được, bởi vì nếu Nhậm Sóc biết bơi và cứu cô, thanh danh của cô vẫn mất. Nguyên chủ không biết bơi, vì không để người khác phát hiện, cho nên cô cũng phải giờ vờ không biết bơi. Nhưng nếu Nhậm Sóc nhảy xuống nước cứu cô, hai người bọn họ sẽ không nói rõ được. Đây lại không phải thế giới của cô, Vu Tiếu suýt chút nữa đã quên mất. Nghĩ đến đây, cô đã tìm được một người biết bơi thích hợp hơn.
Nhậm Sóc tự nhiên cũng nghĩ đến cái này, hai tai đỏ lên: "Chuyện này nên tìm một nữ đồng chí thì tốt hơn." Mặc dù cô đồng ý, nhưng mà cũng không thể mang danh dự ra để đùa giỡn.
Vu Tiếu nói: "Xin lỗi, tôi quên mất chuyện này, tôi sẽ đi tìm Vân Đóa. Nhưng nếu như đối phương không đẩy tôi xuống nước, trực tiếp ra tay với tôi, cần có một người thân thủ tốt khống chế hắn ta."
Nói đến thân thủ, Nhậm Sóc liền nói: "Tôi nghĩ đến một người!"
Vu Tiếu: "Ai thế?"
"Thân thủ của Hàn Giản rất tốt!"
Vu Tiếu nghe vậy, hỏi: "Anh ta sẽ giúp đỡ sao?" Hàn Giản xuất thân từ gia đình quân nhân, thân thủ tất nhiên là rất tốt. Cô không tìm người trong thôn giúp là vì sợ rút dây động rừng. Dù sao thì trong mắt người trong thôn, cô chính là người ngoài.
Nhậm Sóc nói: "Có, tôi sẽ đi tìm anh ta."
Vu Tiếu nói: "Được, anh tìm anh ta, nếu Hàn Giản đồng ý, vậy trước bữa tối ngày mai, hai người mai phục ở đó, tôi sợ đối phương sẽ đến đó chờ trước, hai người đến muộn sẽ bị hắn ta phát hiện."