Chương 192:
Chương 192:Chương 192:
Nhậm Sóc dứt khoát nói: "Chúng tôi sẽ mang cơm tối theo, ăn trưa xong sẽ đến đó chờ."
Vu Tiếu nói: "Được, bây giờ tôi đi tìm Vân Đóa, chuyện khác để trưa mai chúng ta xác nhận lại."
Nhậm Sóc: "Được."
Vu Tiếu đi tìm Trương Vân Đóa, Nhậm Sóc cũng không rảnh, anh ta lập tức đi tìm Hàn Giản.
Nhà của Đại đội trưởng.
Trương Vân Đoá rảnh rỗi không có việc gì làm, đang may quần áo, tự mình làm đồ lót, phiếu vải chính là dùng trứng gà đổi với Vu Tiếu.
Khi Vu Tiếu đến nhà đại đội trưởng, người nhà của đại đổi trưởng đang ở trong sân, vừa phơi nắng vừa sửa quần áo. Thấy Vu Tiếu tới, vợ của đại đội trưởng nhiệt tình nói: "Thanh niên Vu tới đấy à, đến tìm Vân Đoá đúng không?" Gần đây, bà cũng nghe nói chuyện của thanh niên Vu, nhưng bà không buôn chuyện mấy người phụ nữ đó. Đầu tiên, bà cũng giống đa số phụ nữ trong thôn, biết Vu Tiếu là một cô gái tốt, chẳng qua là có mấy người rảnh rỗi, mặc dù biết Vu Tiếu là người tốt, nhưng vẫn không nhịn được bát quái thôi, còn bà ấy thì nhịn được. Thứ hai là vì quan hệ giữa Trương Vân Đóa và Vu Tiếu rất tốt, nên bà ấy tin tưởng Vu Tiếu. Quan trong nhất là bà ấy đã nghe chồng nói, lần đó Vu Tiếu xảy ra chuyện là vì cô bị bọn trộm mộ phát hiện, sau đó được sĩ quan quân quân đội cứu, nếu chồng của bà ấy đã nói như vậy, tất nhiên là bà ấy sẽ tin Vu Tiếu.
Vu Tiếu nói: "Vâng ạ, cháu đến tìm đồng chí Vân Đóa, thím, Vân Đóa có nhà không ạ?”
Vợ của đại đội trưởng nói: "Có, có, có! Con bé ở trong phòng, cháu đi vào tìm nó đi. Đứa nhỏ này, đừng để mấy lời bịa đặt đó ở trong lòng." Bà không nhịn được mà khuyên một câu.
Vu Tiếu cười nói: "Vâng ạ, cháu cảm ơn thím đã quan tâm."
"Tiếu Tiếu, cô đến rồi." Trương Vân Đóa nghe thấy tiếng của Vu Tiếu, đi từ trong phòng ra, thấy đúng là Vu Tiếu, cô ta vô cùng vui vẻ: "Mau đến đây." Cô ta đã sớm đi thăm Vu Tiếu, biết cô không sao cho nên mới yên tâm.
Vu Tiếu đi vào phòng Trương Vân Đóa.
Đi vào phòng, Trương Vân Đóa lại hỏi: "Tiếu Tiếu, hai ngày nay cô không sao chứ? Cô có kế hoạch gì không? Tôi thấy lời đồn càng ngày càng lan rộng."
Vu Tiếu nói: "Tôi đã có tính toán, cô xem bức thư này đi." Vu Tiếu lấy thư đưa cho Trương Vân Đoá: "Cô có nhận ra chữ viết này không?"
Trương Vân Đóa nhìn chữ viết trên bức thư, cô ta lắc đầu: "Chữ viết của người trong thôn đều xiêu vẹo như vậy, tôi thực sự không nhận ra đây là chữ của ai. Mà bức thư này là sao?" Vu Tiếu nói: "Cô mở ra đọc xem bên trong viết bì
Trương Vân Đóa mở thư ra, xem nội dung bên trong, cô ta nhíu mày: "Tiếu Tiếu, cô sẽ không đi thật đấy chứ?" Người có đầu óc đều cảm thấy nội dung của bức thư này có chút kỳ lạ, là nữ chính ở kiếp thứ nhất, chỉ số thông minh của Trương Vân Đoá tất nhiên là cao hơn người bình thường: "Hay là thế này đi, cô đi đến đó, tôi sẽ mang cha mẹ của tôi đi theo sau, đề phòng xảy ra chuyện bất ngờ."
Vu Tiếu nghe cô ta nói như vậy, không nhịn được mà cười ra tiếng: "Vân Đóa, cô thật tốt." Đúng là một cô gái vừa tốt bụng lại nhiệt tình, nếu ở kiếp thứ nhất, ở giữa cô ta và Châu Mật Hồng không có Hàn Giản, như vậy hai người cũng có thể trở thành bạn bè tốt. Trương Vân Đóa không chỉ tốt bụng, mà còn thông minh. Châu Mật Hồng cũng là một cô gái hoạt bát, tính cách thẳng thắn đơn thuần, nhưng mà bản chất không hề xấu. Nếu bên cạnh có một người bạn thông minh như Trương Vân Đóa, nhất định hai người họ sẽ trở thành bạn tốt của nhau.
Tiếc là...
Thấy Vu Tiếu cười như vậy như vậy, Trương Vân Đóa có chút xấu hổ: "Cô cười cái gì thế?" Mặc dù không hiểu sao Vu Tiếu lại cười, nhưng mà cô ta cũng cười theo: "Tôi nói thật đó, tôi và cha mẹ của tôi lén đi theo ở phía sau, nếu đối phương có ý đồ øì, có cha của tôi làm chứng, vậy thì càng tốt hơn."
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu, tôi đã có kế hoạch của mình, hôm nay tôi đến đây là muốn nhờ cô giúp đỡ." Cô tới tìm Trương Vân Đóa vì ba nguyên nhân.