Chương 193:
Chương 193:Chương 193:
Đâu tiên, cô tin Trương Vân Đóa, Trương Vân Đóa biết bơi, nếu cô thật sự bị đẩy xuống nước, Trương Vân Đoá sẽ cứu cô, mà trong quá trình được cứu, cô có thể thuận thế học bơi. Tất nhiên cô sẽ không ngoan ngoãn chờ bị đẩy xuống nước, nhưng cô phải chuẩn bị tốt cho mọi tình huống.
Thứ hai, nếu đối phương có ý đồ gì, Trương Vân Đóa chính nhân chứng, cô ta là con gái của đại đội trưởng, lời của Trương Vân Đóa rất có uy tín, cũng có độ tin cậy rất cao.
Thứ ba, cũng chính là điều cô muốn nói lúc này: "Vân Đóa, cô có thể điều tra chữ viết này giúp tôi được không? Bình thường, khi chúng ta bắt đầu làm việc, nhận tiền, nhận lương thực, đều cần phải ký tên, cô giúp tôi xem thử, trong danh sách đăng ký có chữ của ai giống với chữ viết trong lá thư này không?"
Trương Vân Đóa lập tức nói: "Tất nhiên là được!"
Vu Tiếu nói: "Nhưng mà nếu điều tra được chữ viết này là của ai, cô phải giữ bí mật trước, đừng nói với bất kỳ ai, kể cả đại đội trưởng. Tất nhiên là tôi rất tin tưởng đại đội trưởng, nhưng mà trước khi chuyện buổi tối ngày mai chưa xảy ra, tạm thời đừng nói, tôi không muốn hiểu lầm ai cả. "
Trương Vân Đóa nói: "Cô đừng lo lắng, không cần biết tối ngày mai có xảy ra chuyện gì hay không, chỉ cần cô bảo tôi không nói, tôi sẽ không nói ra" Đây là chuyện riêng tư của bạn bè, tất nhiên cô ta sẽ không nói.
"Cảm ơn cô, Vân Đóa."
Sau khi Vu Tiếu rời khỏi nhà của đại đội trưởng, Trương Vân Đóa bắt đầu kiểm tra chữ viết ở trong phòng. Cô ta thường để sổ sách, đăng ký công điểm ở nhà, bây giờ đúng lúc lấy ra đối chiếu. Người nhà họ Trương còn tưởng rằng Trương Vân Đóa đang ở trong phòng làm quần áo.
Ngày hôm sau.
Sau bữa trưa, Vu Tiếu và Nhậm Sóc xác nhận lại kế hoạch một lần nữa, Nhậm Sóc nói ăn trưa xong, anh ta và Hàn Giản sẽ tìm một chỗ trốn, chờ đến tối. Bên phía Trương Vân Đoá cũng nói, sau giờ cơm trưa, cô ta cũng tìm một chỗ ẩn nấp. Sau khi khi hai bên đều sắp xếp ổn thoả, Vu Tiếu mới cảm thấy yên tâm.
Vu Tiếu không chỉ yên tâm, mà còn có chút kích động, cô rất muốn biết kẻ đứng sau chuyện này là ai. Cô tự thấy, từ sau khi xuống nông thôn, cô vẫn luôn giúp đỡ mọi người. Rốt cuộc là ai muốn hủy hoại thanh danh của cô như vậy?
Vu Tiếu tỏ ra vội vã hơn bình thường, thậm chí vừa ăn cơm tối ở nhà bà cụ Tống xong, cô đã đến chỗ giặt quần áo đợi.
Vu Tiếu không biết, sau khi cô đến chỗ giặt quần áo, vẫn luôn có một ánh mắt âm hiểm dõi theo cô, nhìn từ sáng cho đến tối.
Thực tế thì Vu Tiếu không biết người viết thư kia có ở đây hay không, nhưng mà cô chỉ có thể chờ. Tất nhiên, cô không chờ đợi vô ích, đưa mắt nhìn xung quanh, cô thấy được vị trí ẩn thân của Nhậm Sóc và Hàn Giản, cũng thấy được nơi Trương Vân Đoá ẩn thân, trong lòng cũng yên tâm hơn. Thậm chí cô còn thử phán đoán, nếu mình rơi xuống nước, xác suất có thể bơi lên là bao nhiêu. Chắc chắn là có thể bơi lên, nhưng mà nước mùa đông sẽ lạnh chết người.
Lại thêm một lát, ở phía sau nơi mà Vu Tiếu không nhìn thấy, có một bóng người đang tiến lại gần cô.
Nhậm Sóc và Hàn Giản có thể thấy, hô hấp của Nhậm Sóc ngừng lại, gần như muốn xông ra, nhưng lại bị Hàn Giản mạnh mẽ ngăn cản. Hàn Giản khác với Nhậm Sóc, Nhậm Sóc là quan tâm nên bị loạn, nhưng mà Hàn Giản rất lý trí, nếu bây giờ bọn họ xông ra, đối phương có thể lấy cớ chạy thoát, trừ phi chờ đối phương ra tay.
Màn đêm yên tĩnh, bất kỳ tiếng động nào cũng trở lên rõ ràng.
Không phải Vu Tiếu không nghe thấy tiếng động, nhưng mà cô cố chịu đựng không quay lại, dựa vào trực giác, cô có thể cảm nhận được phía sau có người đang tiến về phía mình, Vu Tiếu cố gắng kìm nén bản thân. Nhìn một lát, khi cô bất ngờ quay lại, đập vào mắt là một người che mặt, sau đó đối phương dựa vào cơ thể cường tráng của mình, mạnh mẽ đẩy cô xuống nước.