Chương 202:
Chương 202:Chương 202:
Khương Đại Phát biết người nhà mình tới, trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm, cho rằng đại đội trưởng sẽ mềm lòng, nhưng mà hắn ta nhầm rồi, cho dù người nhà cầu xin như thế nào, đại đội trưởng cũng không dao động.
Nghe thấy bà Khương nói, Khương Đại Phát lắc đầu: "Mẹ, con không có, con là người như thế nào, mẹ còn không rõ sao? Con vô tội, mẹ, mẹ đi xin đại đội trưởng, đi xin thanh niên Vu giúp con đi, mẹ..."
Nhậm Sóc và Hàn Giản cũng ở đây, nghe Khương Đại Phát nói như vậy, Hàn Giản cười lạnh, nhưng cũng không nói gì. Nhậm Sóc cũng nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lẽo, cảm thấy Khương Đại Phát là một kẻ hai mặt.
Người nhà họ Khương không có chủ kiến, bọn họ không tìm thấy Vu Tiếu, chỉ có thể cầu xin đại đội trưởng, nhưng mà đại đội trưởng không nói gì hết, bọn họ muốn quỳ thì cho bọn họ quỳ, đây là chuyện của thanh niên Vu, ông ấy không thể quyết định.
Cuối cùng, vợ của đại đội trưởng nói: "Mấy người nên trở về ngủ đi, ngày mai cảnh sát sẽ đến, có chuyện gì để ngày mai nói sau."
Nhưng mà làm sao người nhà họ Khương có thể chờ đến ngày mai? Đại đội trưởng không mềm lòng, bọn họ lại không tìm thấy Vu Tiếu, còn có cách gì đây? Chỉ có thể ở ngoài cửa phòng chứa củi nhà đại đội trưởng chờ.
Sau khi Vu Tiếu ra khỏi nhà của đại đội trưởng, đi qua ký túc xá thanh niên lấy đồ, sau đó đến nhà bà cụ Tống. Mặc dù cô không biết buổi tối người nhà họ Khương có tới tìm mình hay không, nhưng mà để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên cô vẫn đến ngủ nhờ ở nhà bà cụ Tống. Chính vì vậy, người nhà họ Khương đến ký túc xá mới không tìm thấy cô.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng Vu Tiếu đã đi đến đồn công an trên thị trấn.
Ở niên đại này, mọi người đi làm khá sớm, nhất là các đồng chí ở đồn công an. Vị đồng chí cảnh sát này tên là Lưu Anh Vinh, chính là người lần trước đưa Vu Tiếu đến nhà khách trong nội thành, cũng là anh ấy đưa Vu Tiếu từ nội thành trở vê Ao Tử Sơn. Mới sáng sơm đã thấy Vu Tiếu xuất hiện ở trước cửa đồn công an, Lưu Anh Vinh rất ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui vẻ: "Đồng chia Vu Tiếu, sao cô lại đến đồn công an?"
Sắc mặt Vu Tiếu không tốt lắm, sáng sớm đã đi từ Ao Tử Sơn đến đồn công an trên thị trấn, trên người nóng hầm hập, nhưng mặt lại bị đông cứng, nhìn thấy Lưu Anh Vinh, cô đỏ mắt nói: "Đồng chí cảnh sát, tôi đến báo án, có người ở Ao Tử Sơn muốn mưu sát tôi."
"Cô nói gì?" Lưu Anh Vinh đột nhiên lớn tiếng, nghe được hai chữ mưu sát, anh ấy là cảnh sát mà cũng cảm thấy hoảng sợ: "Cô... Cô nói cái gì?" "Đồng chí cảnh sát, mọi chuyện là như thế này..." Vu Tiếu trình bày hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua: "Vì vậy, hôm nay tôi đến báo án."
Lưu Anh Vinh không ngờ chuyện này còn liên quan đến chuyện trộm mộ, anh ấy nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ gọi đồng nghiệp đi cùng cô về Ao Tử Sơn, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, nhất định trả lại cho cô một cái công đạo. Nếu Khương Đại Phát thật sự đã làm ra chuyện như vậy, chúng tôi nhất định sẽ xử lý hắn ta theo theo pháp luật."
Vu Tiếu cảm động nói: "Cảm ơn đồng chí cảnh sát"
Rất nhanh, Lưu Anh Vinh đã gọi thêm ba đồng chí cảnh sát, đi cùng Vu Tiếu về Ao Tử Sơn.
Ao Tử sơn.
Trước cửa nhà của đại đội trưởng tụ tập rất nhiều người, có người nhà họ Khương quỳ dưới đất khóc lóc náo loạn, cũng có họ hàng nhà họ Khương đang cầu tình. Cũng may đại đội trưởng là người kiên định, nếu không, bị nhiều người cầu xin như vậy, có lẽ đã không kiên trì được.
"Đại đội trưởng, xin ông thả Đại Phát ra đi mà, Đại Phát nhà chúng tôi biết sai rồi, xin ông thương xót chúng tôi..."
"Đại đội trưởng, cầu xin ông, nhà của chúng tôi chỉ có Đại Phát là trụ cột, nếu như Đại Phát xảy ra chuyện, nhà chúng tôi biết sống như thế nào?" "Đại đội trưởng, đây là ông muốn bức nhà của chúng tôi vào chỗ chết mà..."