Chương 203:
Chương 203:Chương 203:
Thôn dân vây quanh cửa nhà đại đội trưởng thấy vậy cũng cảm thấy không đành lòng, nhưng mà cũng không có ai dám mở miệng. Lời của Vu Tiếu nói tối hôm qua, mọi người vẫn nhớ rõ, lỡ như mình bị khép vào tội đồng loã thì không ổn.
Đại đội trưởng cũng bất đắc dĩ: "Các người cầu xin tôi cũng vô dụng, chuyện này không liên quan đến tôi, chờ thanh niên Vu đến mới có thể giải quyết. Cho dù tôi là đại đội trưởng thì cũng không thể cưỡng ép thanh niên trí thức."
Cửa nhà đại đội trưởng vẫn còn ồn ào ầm T, đến hơn tám giờ, đột nhiên có người lớn tiếng hô lên: "Thanh niên Vu và cảnh sát tới... Thanh niên Vu và cảnh sát tới..."
Vừa nghe thấy thanh niên Vu và cảnh sát tới, đám đông lập tức tản ra. Chỉ thấy Vu Tiếu và bốn vị cảnh sát đi tới, mọi người nhìn bọn họ, vô thức tránh rất xa, sợ mình cũng bị bắt.
Người nhà họ Khương cũng nghe thấy, lập tức lao về phía Vu Tiếu, sau đó quỳ xuống: "Thanh niên Vu, cầu xin cô..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Vu Tiếu đi lướt qua người bọn họ, đi vào nhà đại đội trưởng.
Cho dù đại đội trưởng là quan thôn, là quan lớn nhất trong thôn, nhưng mà khi nhìn thấy cảnh sát cũng câu ne. Lưu Anh Vinh nói: "Đại đội trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi" Lúc trước Kha Cảnh Dương bị thương, chính là Lưu Anh Vinh tới mượn xe đẩy, cũng là Lưu Anh Vinh đón Châu Mật Hồng đến bệnh viện đưa đồ cho Vu Tiếu, cho nên đại đội trưởng và Lưu Anh Vinh cũng đã từng gặp.
Đại đội trưởng nói: "Chào đồng chí cảnh sát."
Lưu Anh Vinh nói: "Chúng tôi nhận được báo án của đồng chí Vu Tiếu, nói Khương Đại Phát ở Ao Tử Sơn của mấy người muốn giết cô ấy vào tối hôm qua. Về chuyện này, chúng tôi mới tìm hiểu được một chút tình huống, những người tham dự chuyện này đều ở đây sao?"
Đại đội trưởng nói: "Ở đây, ở đây, Khương Đại Phát ở trong phòng chứa củi, người tham dự có thanh niên Nhậm Sóc và thanh niên Hàn Giản, còn có con gái của tôi Trương Vân Đóa, bọn họ đều là nhân chứng của Vu Tiếu."
Lưu Anh Vinh gật đầu: "Bây giờ chúng tôi muốn mang tất cả về đồn công an để điều tra chân tướng, mọi người đi hết ra đây đi."
Trương Vân Đóa vốn đã ở đây, cô ta trực tiếp đứng dậy: "Xin chào đồng chí cảnh sát, tôi là Trương Vân Đóa, chuyện này là tôi và Vu Tiếu cùng nhau chứng kiến."
Sau đó, cửa phòng chứa củi mở ra, Nhậm Sóc và Hàn Giản kéo Khương Đại Phát ra ngoài. Hai người nói: "Tôi là Nhậm Sóc, tôi là Hàn Giản." Lưu Anh Vinh gật đầu, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Khương Đại Phát hét lên: "Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo... Tôi muốn tố cáo Vu Tiếu là người đàn bà hư hỏng, đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo Vu Tiếu là người đàn bà hư hỏng." Khương Đại Phát đã bất chấp tất cả, trong tay Vu Tiếu có là thư do hắn ta viết làm bằng chứng, chuyện hắn ta hẹn Vu Tiếu đến bên hồ nước nhỏ đã không thể chối cãi, lá thư hắn ta viết lúc trước là một bằng chứng bất lợi đối với hắn ta. Nhưng mà cho dù như thế nào, hắn ta cũng phải kéo theo một người làm đệm lưng.
Mọi người nghe thấy lời của Khương Đại Phát, tất cả đều mở to mắt, xem kịch nha!
Lưu Anh Vinh nhíu mày: "Lời này của anh có bằng chứng gì không? Căn cứ vào lời khai của đồng chí Vu Tiếu, anh bôi nhọ cô ấy, nói mình và cô ấy có quan hệ yêu đương, bây giờ lại lại anh tố cáo cô ấy là người đàn bà hư hỏng, anh nên biết, nói gì cũng phải có bằng chứng."
Khương Đại Phát nói: "Tôi có bằng chứng, tôi tận mắt nhìn thấy, tôi chính là nhân chứng. Tôi và Vu Tiếu mới bắt đầu quan hệ yêu đương, nhưng mà có một hôm, cô ta đột nhiên muốn chia tay với tôi, tôi hơi nghỉ ngờ nên đã theo dõi cô ta mấy ngày. Đến tận hôm xảy ra chuyện trộm mộ, tôi thấy cô ta và một người đàn ông vụng trộm trong rừng, hai người đó còn ôm hôn nhau, tôi tận mắt nhìn thấy nên nản lòng thoái chí, sau đó xuống núi." Khương Đại Phát nói hôm đó là vì hôm đó chỉ có một mình Vu Tiếu, những lúc khác cô đều đi cùng Châu Mật Hồng, hắn ta nói hôm đó bởi vì cho rằng Vu Tiếu không có nhân chứng.