Chương 206:
Chương 206:Chương 206:
Lưu Anh Vinh nói: "Việc này thì không biết, nhưng nếu anh ta không nói thì không thoát được khỏi tội mưu sát bất thành. Lời khai của hai thanh niên trí thức nam kia thế nào rồi? Lúc đó trời tối, muốn chứng minh lời khai của bọn họ hơi khó khăn. Nếu như lời khai của bọn họ không thể chứng minh, vậy thì tội danh mưu sát cũng khó thành lập."
Lại có một cảnh sát nói: "Có cách để chứng minh lời khai của bọn họ, bọn họ nói tận mắt nhìn thấy Khương Đại Phát đẩy Vu Tiếu, vậy bảo bọn họ chỉ chỗ Khương Đại Phát đẩy Vu Tiếu ở đâu. Nhậm Sóc, Hàn Giản, Vu Tiếu, chỉ cần ba người nói nơi đẩy Vu Tiếu xuống là cùng một chỗ thì có thể chứng minh hành vi đẩy người. Lúc đó mặc dù trời tối, nhưng một mình Vu Tiếu đến bên hồ nước, nên có cầm đèn pin, bọn họ có khả năng thông qua ánh sáng của đèn pin nhìn thấy Khương Đại Phát đẩy người."
Lưu Anh Vinh nói: "Đúng vậy, mọi người lại đi lấy lời khai của Nhậm Sóc, Hàn Giản và Vu Tiếu đi, xem nơi đẩy người có phải cùng một chỗ hay không."
"Rõ,"
Không đến năm phút, ba cảnh sát lần lượt đi hỏi Vu Tiếu, Nhậm Sóc và Hàn Giản đều đi ra.
Lưu Anh Vinh hỏi: "Thế nào rồi?" Ba cảnh sát đưa kết quả tra hỏi cho Lưu Anh Vinh. Một cảnh sát trong đó nói: "Khẩu cung của ba người giống nhau, Khương Đại Phát nắm vai của Vu Tiếu đẩy xuống, bởi vì đây là một cái bẫy do Vu Tiếu thiết kế, vì sợ Vu Tiếu có nguy hiểm nên mắt của Nhậm Sóc và Hàn Giản chưa từng rời khỏi Vu Tiếu. Cũng vì vậy bọn họ nhìn chằm chằm vào Vu Tiếu, hơn nữa bọn họ cũng đứng rất gần chỗ Vu Tiếu. Theo nơi mà bọn họ cung cấp, chúng ta có thể đến nơi xảy ra sự việc xem sao. Mùa đông đất ướt, bọn họ đứng ở đấy từ chiều tới tối chắc chắn sẽ để lại vết chân. Hoặc là chúng ta có thể đợi đến tối ở đó diễn lại xem, nếu như chúng ta ở trong tình huống đó có thể nhìn rõ động tác của Khương Đại Phát, như vậy thì lời khai của Nhậm Sóc và Hàn Giản có thể làm chứng cứ."
Lưu Anh Vinh nói: "Vậy các anh đi thực hiện thử đi, tôi ở bên này tiếp tục thẩm vấn Khương Đại Phát, ba phần khẩu cung này đã đủ chứng minh Khương Đại Phát đẩy người rồi."
Lưu Anh Vinh cầm ba phần khẩu cung lại đi vào phòng thẩm vấn của Khương Đại Phát, anh ấy nhìn thấy Khương Đại Phát im lặng ngồi ở đó. Lưu Anh Vinh cười lạnh một tiếng: "Anh chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng tôi phải đưa anh đi xử bắn."
Tim Khương Đại Phát đập mạnh: "Tôi oan uổng, tôi không hề mưu sát Vu Tiếu."
Lưu Anh Vinh: "Anh nói không có tác dụng. Anh dùng thư dụ Vu Tiếu ra, đẩy cô ấy xuống nước rồi chạy mất, chỉ từ việc này có thể thành lập tội mưu sát. Huống hồ, chúng tôi đã xác thực lời khai của ba người Nhậm Sóc, Hàn Giản và Vu Tiếu, ba người đều nói anh đẩy vào vai của Vu Tiếu. Lời khai này đủ để định tội cho anh. Ba ngày này anh nghỉ ngơi cho tốt, à đúng rồi, anh có cần tạm biệt người nhà không?”
Khương Đại Phát nhìn chằm chằm Lưu Anh Vinh, muốn nhìn xem lời anh ấy nói là thật hay giải, nhưng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Lưu Anh Vinh, hắn ta không thể nhìn ra điều gì.
Lưu Anh Vinh nói: "Nếu anh đã không cần thì tôi sẽ không liên hệ người nhà anh nữa, đứng lên đi theo chúng tôi đến nhà giam, nhà giam của tội phạm xử bắn không ở đây."
Khương Đại Phát nghe Lưu Anh Vinh nói như vậy tim nảy lên một cái. Hắn ta dù sao cũng là người bình thường, cả đời này nơi từng đi qua cũng không vượt ra khỏi thị trấn, nghe Lưu Anh Vinh nói muốn đưa hắn ta đến phòng giam của tội phạm xử bắn, hắn ta đã không thể chịu đựng được nữa. Hắn ta vội vàng xin tha: "Tôi sai rồi, tôi thực sự không muốn giết cô ấy, tôi chị định dọa cô ấy thôi. Xin đồng chí cảnh sát tha cho tôi đi, tôi không hề mưu sát người khác."
Lưu Anh Vinh chất vấn: "Anh nói gì cơ? Lời của anh có ý gì?"