Chương 213:
Chương 213:Chương 213:
Thực ra từ ban đầu đã hơi khác nguyên chủ, chỉ là Kim Linh và Châu Mật Hồng đều nhìn qua kính lọc, vì vậy nhất thời chưa phát hiện ra. Châu Mật Hồng có phát hiện nhưng cô ấy cảm thấy bạn tốt sống lại, khác kiếp trước cũng là điều bình thường. Kim Linh quả thực không phát hiện ra, bởi vì cô ta không hề để tâm đến Vu Tiếu, không quá quan tâm nên không phát giác. Nhưng lúc này phát hiện ra, cô ta cho rằng việc của Khương Đại Phát khiến cô thay đổi, nên cũng không quan tâm nữa: "Lời của thanh niên Điền rất đúng. Nhưng mà thanh niên Vu... sao thanh niên Nhậm và thanh niên Hàn lại có liên quan đến việc này?" Điều bọn họ thực sự muốn hỏi là sao Vu Tiếu lại gọi Nhậm Sóc và Hàn Giản giúp đỡ.
Vu Tiếu nói: "Kể ra thì thanh niên Nhậm và thanh niên Hàn giúp đỡ cũng là việc ngoài ý muốn, nhưng tôi rất cảm ơn bọn họ. Lúc tôi nhận được bức thư đó là buổi trưa, lúc đang ăn cơm ở nhà bà cụ Tống, tôi có nhắc đến chuyện này. Sau đó thanh niên Nhậm nói buổi tối một cô gái như tôi đến bên hồ nước không an toàn, anh ấy đi theo sau tôi, nhưng chúng tôi cô nam quả nữ dễ bị người khác nói linh tỉnh, vừa hay thanh niên Hàn giỏi võ, có thể gọi thanh niên Hàn đi cùng."
"Sau đó tôi nghĩ, bọn họ là hai đồng chí nam, một mình tôi là đồng chí nữ, tôi cũng không yên tâm, định gọi Van Đóa đi cùng, Vân Đóa là con gái đại đội trưởng, nếu như thực sự có người có âm mưu øì, cũng không dám làm trước mặt Vân Đóa." Cô giải thích như vậy là không muốn để Kim Linh hiểu nhầm cô và Nhậm Sóc, cô cũng không muốn giống Châu Mật Hồng đón nhận thủ đoạn của Kim Linh đâu.
Kim Linh nghe xong cũng không nghĩ nhiều. Nhậm Sóc và Vu Tiếu đều ăn cơm ở nhà bà cụ Tống, so ra thì tình bạn đương nhiên tốt hơn, hơn nữa nếu như Nhậm Sóc có ý gì cũng sẽ không gọi Hàn Giản theo. Quan trọng hơn là, Kim Linh chưa từng nghĩ Nhậm Sóc sẽ có ý với Vu Tiếu, dù sao thì đối tượng của Nhậm Sóc trong tiểu thuyết là Châu Mật Hồng. Vì vậy, cô ta cũng không hề nghi ngờ Nhậm Sóc và Vu Tiếu.
Giải thích mọi chuyện xong, Vu Tiếu rốt cục đã có thể đi nghỉ ngơi rồi. Cả đêm hôm qua cô ngủ không ngon, hôm nay lại bận đến trưa, lúc này thật sự hai mắt không mở nổi nữa. Vì vậy vừa vào phòng cô đã ngã xuống giường ngủ.
Đương nhiên, sự việc không hề thuận lợi như cô tưởng, bởi vì nhà họ Khương đã đến gây sự ở kí túc xá thanh niên.
"Thanh niên Vu, cầu xin cô tha cho con trai tôi đi, thanh niên Vu cầu xin cô, tôi dập đầu với cô." Bà Khương quỳ bên ngoài ký túc xá thanh niên nữ khóc lớn gào lên.
"Thanh niên Vu, cầu xin cô tha cho anh trai tôi đi, thanh niên Vu, cầu xin cô..." “Thanh niên Vu..."
Vu Tiếu nghe xong đầu đau nhói. Cô không nói øì lập tức đứng dậy sau đó sắp xếp quần áo của mình đặt vào trong gùi nhỏ liền ra ngoài.
Vừa thấy cô đi ra người nhà họ Khương đã định ôm lẫy cô. Vu Tiếu trực tiếp nói: "Mấy người dám động vào tôi, tôi sẽ ngất đi, đến lúc đó sẽ tố cáo các người tội cố ý gây thương tích, để các người cùng Khương Đại Phát ngồi tù."
Người nhà họ Khương vừa nghe xong sợ không dám động đậy. Bọn họ không dám động vào nhưng vẫn đi theo Vu Tiếu khóc xin cô tha cho.
Vu Tiếu đến nhà đại đội trưởng, người nhà họ Khương cũng theo đến nhà đại đội trưởng, khóc gào ở trong sân nhà đại đội trưởng. Thôn dân cũng theo một đường đến đây, đứng xung quanh nhà đại đội trưởng xem kịch.
Đại đội trưởng cũng đau đầu.
Về việc tư thì ông ấy không hề cảm thấy Vu Tiếu làm sai, Khương Đại Phát quả thực quá đáng quá. Việc lừa Vu Tiếu đến hồ nước nhỏ là một việc khó chấp nhận, thì sau đó lại còn ăn không nói có để bà Khương đi tố cáo Vu Tiếu cấu kết với đàn ông, việc này khiến chút đồng tình còn lại của đại đội trưởng cũng mất luôn.