Chương 214:
Chương 214:Chương 214:
Nhưng lúc này nhìn già trẻ nhà họ Khương, ông ấy lại thở dài nói: "Mọi người đang làm gì vậy? Đừng đứng ở chỗ này nữa. Em gái Khương à, em cũng đừng đi theo thanh niên Vu khóc lóc nữa, thực sự việc Đại Phát làm không phải là việc một con người có thể làm ra. Hơn nữa em... em lại còn nghe lời của Đại Phát vu khống thanh niên Vu, chạy đến ủy ban cách mạng tố cáo thanh niên Vu cấu kết với đàn ông, em có biết đó là tội gì không? Nếu như không có đồng chí quân nhân làm chứng cho thanh niên Vu, bây giờ thanh niên Vu đã bị lột một tầng da rồi.
Bà Khương cũng không giải thích gì chỉ khóc: "Đại đội trưởng, thanh niên Vu, tôi sai rồi, cầu xin mọi người tha cho con trai tôi." Bà ta không chỉ khóc còn quỳ xuống dập đầu.
Bà Khương vừa quỳ vừa dập đầu, đám trẻ nhà họ Khương cũng làm theo.
Thôn dân nghe bà Khương tố cáo Vu Tiếu cấu kết với đàn ông nhao nhao lên hỏi, bọn họ không biết việc đằng sau: "Đại đội trưởng, vậy thanh niên Vu có thực sự cấu kết với đàn ông không?"
"Đúng vậy, đại đội trưởng, không có lửa làm sao có khói, Đại Phát chắc chắn đã phát hiện ra gì đó rồi."
Đại đội trưởng nói lớn: "Đủ rồi. Sắp sang năm mới rồi, mọi người cũng đừng ăn không nói có, muốn đi ngồi tù giống Đại Phát phải không? Tôi nói cho mọi người biết, việc Đại Phát đã làm, ngồi tù là còn nhẹ, không bị xử bắn là may rồi."
Mọi người nghe xong bị dọa không dám nói chuyện nữa.
Đại đội trưởng lại nhìn Vu Tiếu: "Thanh niên Vu, cháu đến tìm ta có việc gì?"
Vu Tiếu nói: "Đại đội trưởng, người nhà họ Khương cứ khóc gào trước cửa ký túc xá thanh niên, như vậy sẽ làm phiền đến cháu, cũng làm phiền người khác nghỉ ngơi, việc này phải xử lý như nào?"
"." Việc này đúng là đại đội trưởng không biết xử lý như nào, dù sao con trai người ta xảy ra chuyện, khóc gào là tự do của nhà người ta. Hơn nữa, ông ấy phải nói thế nào? Cho dù ông ấy có nói, nhà họ Khương cũng sẽ không nghe. Huống hồ, ông cảm thấy người nhà họ Khương sẽ không chỉ khóc gào trước cửa ký túc xá thanh niên nữ, còn sẽ đến nhà ông ấy khóc gào: "Cháu cố nhịn, qua mấy ngày là không sao rồi."
Vu Tiếu lắc đầu: "Đại đội trưởng, không thì như này đi, mấy ngày này cháu đến nhà khách ở, chú cho cháu thư giới thiệu, đợi việc này qua rồi cháu sẽ trở lại. Cháu sợ người nhà họ Khương báo thù cháu, làm ra việc gì đó bất lợi với cháu. Sau chuyện của Khương Đại Phát cháu thực sự nhìn thấy ai cũng cảm thấy sợ."
Đại đội trưởng nhìn dáng vẻ của cô, thấy cô chẳng hề sợ hãi chút nào. Chỉ là Vu Tiếu đã nói như vậy, ông ấy cũng chỉ có thể đồng ý: "Tiền cháu ở nhà khách, đại đội sẽ không chỉ trả."
Vu Tiếu nói: "Không sao ạ, nhưng mà phiền đại đội trưởng gọi chú Lý Ca đưa cháu đến thành phố. " Thị trấn không có nhà khách.
Đại đội trưởng nói: "Được."
Lần này Vu Tiếu đến thành phố, người nhà họ Khương hết cả chỗ gây sự, chỉ có thể mỗi ngày đến cửa nhà đại đội trưởng khóc gào. Trên đường Lý Ca chở Vu Tiếu lên thành phố, Vu Tiếu nói: "Chú ơi, chút nữa đi qua đồn công an ở thị trấn có thể dừng lại một lúc không ạ, cháu nói chút chuyện với đồng chí cảnh sát."
Lý Ca nói: "Ừ, được."
Đến cửa đồng công an trên thị trấn, Vu Tiều vừa vào đồng chí cảnh sát đã hỏi: "Đồng chí Vu Tiếu, sao cô lại đến đây?" Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, người của đồn công an trên thị trấn có ai là không biết Vu Tiếu chứ.
Vu Tiếu nói: "Chào đồng chí cảnh sát, tôi đến đây muốn nói với các anh việc này, bởi vì chuyện của Khương Đại Phát nên tạm thời tôi không thể ở lại Ao Tử Sơn."
Anh cảnh sát nghe xong quan tâm hỏi: "Người của Ao Tử Sơn đuổi cô đi sao? Vậy cũng quá đáng quá, việc này không liên quan đến cô, sao có thể làm như vậy chứ?" Vu Tiếu vội vàng giải thích: "Không phải, không phải đâu, đồng chí cảnh sát đừng hiểu nhầm. Là người nhà họ Khương vừa khóc vừa gào trước kí túc xá thanh niên nữ, nếu tôi còn ở lại Ao Tử Sơn sẽ làm phiền đến những người khác."