Chương 216:
Chương 216:Chương 216:
Buổi tối Vu Tiếu không ăn cơm, cô đi lấy nước nóng pha một cốc sữa bò, lại ăn một quả táo, coi như đã ăn bữa tối. Đến khoảng tám giờ rưỡi, người phụ nữ đến: "Đồng chí Vu Tiếu, cô có đó không?"
Vu Tiếu mở cửa cho người vào.
Hai người bàn chuyện chính luôn cũng không khách sáo nữa, người phụ nữ trực tiếp hỏi: "Đồng chí Vu Tiếu, cô định đổi những phiếu nào? Đổi như nào?”
Vu Tiếu nói: "Tôi có một phiếu xe đạp, một phiếu đồng hồ, mỗi tấm 80 đồng, và cho tôi thêm phiếu thịt năm cân."
Lúc mới đổi, ban đầu cô không biết giá. Sau đó lúc đổi với Trương Vân Đóa mới biết hai tấm phiếu có thể đổi được 150 đồng, vì vậy hôm nay lúc đổi với người phụ nữ, cô cố ý nói cao lên mười đồng.
Người phụ nữ tính giá: "Hai tấm phiếu 150 đồng, thêm cho cô phiếu thịt năm cân. Cô có thể thường xuyên đến tìm tôi, tôi mua loại phiếu này lâu dài."
Vu Tiếu cũng ngại trả giá nên đồng ý luôn. Nhưng mà: "Chị à, chị có công việc gì có thể giới thiệu không? Tôi có thể trả tiền, ngoài tiền ra, nếu như đối phương cần phiếu, tôi cũng có thể nghĩ cách."
Người phụ nữ quen biết rộng, hơn nữa, nhà khách cũng là đơn vị trực thuộc chính phủ, có thể làm việc ở chỗ như nhà khách này, trong nhà đương nhiên sẽ có mạng lưới quan hệ. Người phụ nữ nói: "Tôi có thể để ý giúp cô, cô muốn tìm công việc như nào?"
Vu Tiếu thẳng thắn: "Con người tôi không chịu được khổ, thích những công việc nhẹ nhàng như ở Cung Tiêu Xã, trung tâm thương mại hoặc là thu ngân ở tiệm cơm quốc doanh."
Người phụ nữ nghe xong: "Tiệm cơm quốc doanh... có thể giới thiệu được." Cô ta thực sự có quen một người ở tiệm cơm quốc doanh: "Chỉ là có thể thành công hay không thì không biết, tôi cũng không biết tiệm cơm quốc doanh có cần người không."
Vu Tiếu nghe xong lại nói: "Nếu như là tiệm cơm quốc doanh cũng có thể làm công việc khác, ví dụ như loại công việc nâng cao lợi nhuận của tiệm cơm quốc doanh." Dù sao cô cũng là người của thế ki 21, không kinh doanh được chuỗi khách sạn hiện đại, nhưng chẳng nhẽ lại không kinh doanh được nổi một chuỗi các tiệm ăn nhanh sao? Tiệm cơm quốc doanh của thời kì này chẳng khác gì chuỗi các tiệm ăn nhanh của thế giới hiện thực.
Người phụ nữ nghe xong không nhịn được cười: "Đồng chí, tuổi của cô không lớn mà khẩu khí lớn gớm." Cô ta cũng không để tâm đến chuyện này.
Vu Tiếu lại nói: "Chị giúp em giới thiệu công việc, em cũng sẽ cho chị không ít lợi ích." Vẫn nên nói thắng ra hết thì hơn.
Người phụ nữ xua tay: "Cô nhớ phần ân tình này là được. Mai tôi đi hỏi giúp cô xem, mai tôi bảo con gái tôi trông hộ nhà khách một ngày, nhưng mà việc giữa chúng ta, cô không được nói với ai, kể cả con gái tôi hay bất cứ người nào trong nhà tôi." Cô ta giấu cả chồng của mình.
Vu Tiếu đáp: "Được."
Đương nhiên, nếu phải giới thiệu công việc, người phụ nữ sẽ hỏi rõ ràng tình hình của Vu Tiếu.
Ngày hôm sau.
Người phụ nữ tên Thôi Lương, sáng sớm cô ta đã đến tiệm cơm quốc doanh. Tiệm cơm quốc doanh này gần bệnh viện, vì vậy cũng cách nhà khách rất gần.
Thôi Lương có quen bếp trưởng của tiệm cơm quốc doanh, một người mập khoảng bốn mươi tuổi, tên Kỳ Thúc.
Kỳ Thúc và Thôi Lương là hàng xóm cũ, đều là người bản địa lớn lên ở đây. Thôi Lương vừa đến tiệm cơm quốc doanh liền nhìn thấy trước cửa tiệm cơm quốc doanh có không ít người, bởi vì gần bệnh viện nên buôn bán rất tốt. Nhưng mà buôn bán có tốt hay không cũng không khiến Kỳ Thúc bận rộn, phải biết rằng bếp trưởng dễ lôi kéo hơn quản lý nhiều.
Thôi Lương vừa vào tiệm cơm quốc doanh liền trực tiếp đi vào trong, đến chỗ cửa bê đồ ăn: "Anh Kỳ có ở đây không?"
Kỳ Thúc đương nhiên có ở đó, đang ngồi nghỉ ngơi bên trong. Là bếp trưởng, một ngày ông ta cũng chỉ bận lúc bữa trưa và bữa tối, nghe tiếng gọi của người hàng xóm cũ, ông ta đáp một tiếng: "Em Thôi đấy hả, sao em lại đến đây? Đến mua đồ ăn sáng?"
Thôi Lương nói: "Em ăn sáng rồi, đến tìm anh hỏi chút việc, bên ngoài lạnh quá, anh tìm chỗ nào nói chuyện đi."