Chương 217:
Chương 217:Chương 217:
Kỳ Thúc nói: "Được, đến phòng nghỉ của anh." Cái gọi là phòng nghỉ chính là phòng để đồ của tiệm cơm quốc doanh, nơi tích trữ đồ ăn của tiệm, nhưng bên trong có để một cái giường cho bếp trưởng nghỉ ngơi buổi trưa.
Thôi Lương đi vào phía sau, hai người vào trong phòng để đồ, để tránh truyền ra lời đồn không hay, Kỳ Thúc không đóng cửa: "Em nói xem có việc gì?" Ông ta hỏi rất nhỏ, cho dù có người nghe trộm cũng không nghe thấy được.
Thôi Lương nói: "Chỗ tiệm cơm quốc doanh bọn anh có tuyển người không? Công việc nhẹ nhàng, thu tiền gì đó, tốt nghiệp cấp ba, thanh niên trí thức xuống nông thôn, người thân của liệt sĩ" Nói đến đây thì ngừng lại: "Chắc cha cô ấy ở đơn vị quan hệ rất tốt, trong tay cô bé có phiếu xe đạp, phiếu máy may, phiếu đồng hồ và phiếu tivi, nếu có thể giới thiệu công việc thành công, có thể tặng những phiếu này."
Kỳ Thúc nhướng mày: "Phiếu tivi cũng có hả?"
Thôi Lương nói: "Có, thế nào? Có chuyện gì?"
Kỳ Thúc nói: "Em đặc biệt đến tìm anh chắc là vì công việc nhân viên thời vụ đúng không? Tiệm cơm quốc doanh của bọn anh bởi vì gần bệnh viện, nên có thể nói là một trong những tiệm cơm quốc doanh bận rộn nhất trong cả thành phố, suất làm nhân viên chính thức của tiệm cơm có hạn, nhưng nhân viên thời vụ thì không cần xin, thêm một nhân viên thời vụ, ủy ban thành phố sẽ không quan tâm."
Thôi Lương cũng cười theo: "Vẫn là bị anh nhìn thấu rồi." Cô ta quả thực có ý này, mặc dù nói thêm một nhân viên thời vụ cũng không là gì, nhưng không phải người nào cũng có thể vào được.
Kỳ Thúc lại nói: "Bây giờ bọn anh đã có hai nhân viên thời vụ rồi, làm việc rửa bát, dọn vệ sinh gì đó, nếu như lại tuyển thêm một người thu tiền thì sẽ là một vấn đề lớn, nhưng nếu như lại tuyển thêm một người rửa bát hoặc dọn vệ sinh, vậy thì sẽ đơn giản hơn. Đối phương nhất định muốn làm thu ngân?"
Thôi Lương nói: "Đối phương không thiếu tiền, người nhà liệt sĩ, có bối cảnh, tiền chắc chắn không thiếu. Công việc đồng áng vất vả nên muốn tìm một công việc nhẹ nhàng." Cô gái nhỏ trong tay có phiếu hiếm, hôm qua vừa mới đổi 150 đồng với cô ta, vừa nhìn đã biết không thiếu tiền.
Kỳ Thúc nghĩ rồi nói: "Anh có thể đi hỏi quản lý xem, nhưng mà quản lý rất yêu thích phiếu tivi, trong những năm này, có thể mua được tivi, là một việc vô cùng tuyệt vời."
Thôi Lương nói: "Vậy em trở về hỏi cô bé xem."
Kỳ Thúc: "Trưa em đưa người đó đến đây ăn cơm, để anh gặp đã rồi tính."...
Thôi Lương trở về nhà Khách, nói chuyện này với Vụ Tiếu xong: "Thế nào?" Vu Tiếu nghe xong cười, giọng điệu vừa thân thiết vừa cảm kích: "Em đang định mời chị ăn cơm, cho dù việc này có thành công hay không, chị không những giúp em đổi phiếu, còn giúp em móc nối quan hệ, em rất biết ơn chị. "
Thôi Lương nghe xong trong lòng cũng thoải mái. Cô ta giúp đỡ Vu Tiếu, lý do rất đơn giản. Một là trong tay Vu Tiếu có phiếu hiếm, lại là người nhà quân nhân, hơn nữa còn có không ít phiếu hiếm, có thể thấy sau lưng có bối cảnh, trên cơ sở kiếm được tiền lại kết giao được một mối quan hệ như vậy, sao lại không làm chứ? Hai là Vu Tiếu đã nói, sau khi xong việc sẽ cho cô ta lợi ích, nếu đã có lợi ích vì sao không đi hỏi, chẳng qua cũng chỉ là lãng phí nước bọt. Kết hợp hai nguyên nhân này lại, cô ta liền giúp Vu Tiếu việc này.
Nhưng mà, giúp người là một việc, cách nói chuyện cũng là một loại học vấn, nghe Vu Tiếu nói như vậy, trong lòng cô ta cũng thoải mái.
Vì vậy đến buổi trưa, Vu Tiếu và Thôi Lương đến tiệm cơm quốc doanh ăn cơm.
Bọn họ đến trước thời gian kinh doanh của tiệm cơm quốc doanh, để tránh đụng trúng lúc bận rộn. Lúc này nhân viên trong tiệm cơm quốc doanh đang chuẩn bị ăn cơm. Vu Tiếu và Thôi Lương đến, Kỳ Thúc liền bảo những người khác ăn đi, ông ta sẽ ăn cùng Vu Tiếu và Thôi Lương, đương nhiên là Vu Tiếu gọi đồ. Bởi vì đến sớm nên cá và thịt vẫn còn, vì vậy các món Vu Tiếu gọi rất phong phú, nhưng mà người làm đồ ăn không phải là Kỳ Thúc mà là bếp phó, bởi vì Kỳ Thúc phải 'tiếp đãi' bọn họ.