Chương 232:
Chương 232:Chương 232:
Mẹ Kha Cảnh Dương nghe con trai và con dâu nói chuyện, cảm thấy hai người này thật xứng đôi: "Tiếu Tiếu à, về sính lễ thì cháu muốn bao nhiêu?"
Vu Tiếu nói: "Bác gái cứ theo tập tục của bên đây là được." Dù sao số tiền này cô sẽ trả lại đủ cho bà Kha, dù sao bọn họ cũng không phải thực sự kết hôn, sao cô có thể tiêu tiền của nhà họ Kha chứ.
Bà Kha muốn làm hôn lễ của con trai thật linh đình, vả lại, đây lại là con dâu bà vừa ý, vì vậy bà lại hỏi con trai: "Con à, về sính lễ, con nghĩ thế nào?"
Kha Cảnh Dương làm gì có chủ ý gì về việc này? Nhưng mà: "Con sẽ ve đơn vị hỏi xem có phiếu đồng hồ không, đến lúc đó chuẩn bị một chiếc đồng hồ."
Bà Kha thở dài nói: "Phiếu ba món đồ lớn đều chuẩn bị được không?" Bà đều muốn cả, con trai mình yêu thương nhất lấy vợ, đương nhiên phải thật nở mày nở mặt, đám phụ nữ trong thôn kia vẫn luôn chờ xem trò cười của bà kìa. Sau lưng còn nói bà cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, nói bà mỗi ngày đều muốn cưới con dâu thành phố, còn nói con trai bà có tiền đồ như thế nào đi chăng nữa, cho dù là lính thì vẫn là trai nông thôn. Bà nhổ vào, vậy bà phải chuẩn bị ba món đồ lớn khiến bọn họ ghen ty chết thì thôi.
Kha Cảnh Dương biết tính cách của mẹ anh, thể diện còn quan trọng hơn con trai ruột. Nhưng mà, tiên mua ba món đồ lớn anh bo ra được, nếu đã bỏ ra được thì để mẹ anh vui một chút cũng không sao cả, vì vậy anh nói: "Con về đơn vị hỏi xem sao."
Vu Tiếu kinh hãi, việc này không hỏi cô, mẹ con hai người đã thương lượng xong rồi? Đương nhiên cô kinh hãi không phải bản thân sự việc mà là cách làm của bà Kha. Phải biết rằng mua ba món đồ lớn ở thời này là một việc nở mày nở mặt đến mức nào chứ, bà Kha phải yêu thương đứa con này đến mức nào đây?
Chỉ là nghe con trai nói như vậy, bà Kha rất hài lòng: "Vậy trở về chúng ta dọn dẹp lại mảnh đất trống bên cạnh, xây căn nhà mới cho bọn con." Bà vẫn nhớ Vu Tiếu từng nói không thích sống cùng bố mẹ chồng, nhưng thích làm hàng xóm của bố mẹ chồng. Đối với bà Kha mà nói thì làm hàng xóm hay sống cùng nhau không có gì khác biệt. Dù sao thì làm hàng xóm ngày nào cũng có thể nhìn thấy bọn chúng, bà cũng vui mừng.
"Được," Kha Cảnh Dương không có ý kiến gì, nhưng mà anh vẫn rất tôn trọng vợ: "Tiếu Tiếu, em thấy thế nào?"
Vu Tiếu suy nghĩ: "Xây nhà mới cũng rất tốt, nhưng có thể làm theo ý em không ạ?"
Kha Cảnh Dương nói: "Đương nhiên không thành vấn đề. Em còn ý kiến gì nữa không?"
Vu Tiếu nói: "Về vấn đề sính lễ, ba món đồ lớn liệu có phải hơi... khoa trương quá không?" Kha Cảnh Dương chưa nói gì, bà Kha đã nói: "Không khoa trương, nếu như có thể chuẩn bị được, vậy chắc chắn phải chuẩn bị." Bà đợi con trai nhỏ kết hôn đã hơn hai mươi năm rồi.
"Liệu có sợ anh chị dâu của anh Cảnh Dương sẽ có ý kiến hay không?" Mặc dù cô không để ý, nhưng cũng sợ rước lấy phiền phức.
Bà Kha xua xua tay: "Bọn chúng có thể có ý kiến øì? Chúng ta đã chia ra ở riêng rồi, tiền cho thằng út học tập là tiền của bác và cha nó đi làm kiếm được, không có liên quan gì đến đám anh trai chị dâu của nó. Tiên mua ba món đồ lớn cũng là tiền nó tự kiếm, nếu như bọn chúng có ý kiến thì bảo bọn chúng tự mình kiếm. Hơn nữa, năm đó bác cho bọn chúng đi học, là bọn chúng không muốn đi học ấy chứ." Vì vậy, bà Kha chẳng hề thấy có tý gì là khó xử hay ngại ngùng cả.
Bà đã không hút máu của những đứa con trai khác để bù đắp cho con trai út, vậy dùng tiền của con út tự mình kiếm để khiến nó nở mày nở mặt khi kết hôn thì có gì mà không được? Bà Kha tính toán, mỗi tháng con trai đưa cho 15 đồng, bỏ qua lúc mới làm lính lương ít đi thì bây giờ bà đã tiết kiệm được 400 đồng rồi. Nghĩ đến đây bà lại thấy hơi khó xử, bốn trăm đồng đủ mua ba món đồ lớn không? Đủ xây nhà không?