Chương 233:
Chương 233:Chương 233:
Lời đã nói ra rồi mà không làm được thì thấy hơi ngượng. Nhưng mà, hai người già bọn họ còn có tiền quan tài hơn một trăm tệ, có thể lấy ra dùng. Nghĩ đến đây, bà Kha quyết định đi hỏi con trai giấu được bao nhiêu tiền riêng. Mặc dù bà không biết con trai đang giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi của liệt sĩ, nhưng cũng biết lương mỗi tháng của con trai không chỉ có 15 đồng, chắc con trai sẽ có tiền riêng.
Kha Cảnh Dương cũng nói: "Mẹ thấy vui thì cứ theo bà ấy đi. Hơn nữa, phiếu mua ba món đồ lớn có góp đủ hay không còn chưa biết."
Nếu mẹ con hai người đã nói như vậy, Vu Tiếu cũng không tiện nói gì nữa: "Vậy được rồi, làm theo ý của mọi người đi" Nhưng mà, nếu bọn họ đã chuẩn bị sính lễ tốt như vậy, mình cũng phải thể hiện thái độ, để sau đó cô suy nghĩ xem nên chuẩn bị cái gì.
Bàn bạc tương đối rồi, Kha Cảnh Dương và bà Kha ra về, Vu Tiếu đưa bọn họ ra đến cửa Ao Tử Sơn, đợi đến khi về đến cửa ký túc xá thanh niên cô liền nhìn thấy Trương Vân Đóa. Trương Vân Đóa đến tìm cô: "Tiếu Tiếu, cậu chuẩn bị kết hôn rồi sao?" Lời Kha Cảnh Dương nói với cha cô ta, cô ta đều nghe thấy hết rồi, vì vậy lúc đó cô ta thực sự kinh ngạc.
Vu Tiếu nhìn dáng vẻ quan tâm của cô ta, cô cười nói: "Đúng vậy, mình và đồng chí Kha chuẩn bị kết hôn."
Trương Vân Đóa kinh ngạc: "Sao.. sao lại đột ngột như vậy?"
Vu Tiếu: "Thực ra cũng không đột ngột, hôm xảy ra chuyện bọn trộm mộ, đồng chí Kha cứu mình, mình rất cảm kích, với lại anh ấy cũng đẹp trai, mình... mới có tâm tư như vậy." Cô giả vờ ngượng ngùng cúi đầu: "Sau đó lại xảy ra chuyện của Khương Đại Phát, đồng chí Kha đặc biệt từ đơn vị trở về giúp mình giải thích, mình cảm thấy anh ấy là một người đàn ông biết gánh vác, có tỉnh thần trách nhiệm, hơn nữa bác gái cũng thích mình, vì vậy mình... mình..."
Cách nói nửa thật nửa giả của cô khiến Trương Vân Đóa không nhịn được cười: "Cậu nhìn trúng người ta rồi hả." Đều là những cô gái đang tuổi xuân tâm nhộn nhạo, cô ta cũng có thể hiểu được, hơn nữa Kha Cảnh Dương là sĩ quan quân đội, cũng đẹp trai, nghe nói người ta còn bị thương vì cứu Vu Tiếu hôm xảy ra sự việc trộm mộ, Trương Vân Đóa cũng cảm thấy đồng chí nam như vậy rất tốt: "Vậy chúc mừng cậu, đợi cậu kết hôn rồi, mình phải tặng quà gì cho cậu đây?”
Vu Tiếu suy nghĩ rồi nói: "Vậy cậu tặng mình hai chiếc vỏ gối đỏ đi. Những cái khác mình không thiếu, chỉ thiếu cái này." Hai chiếc vỏ gối màu đỏ không dùng hết bao nhiêu vải, tự mình làm vừa rẻ vừa có thể mang ra làm quà, vì vậy Vu Tiếu mới nói the.
Trương Van Đóa và Vu Tiếu nói chuyện với nhau, người trong ký túc xá thanh niên không nghe thấy, đợi đến khi Trương Vân Đóa đi rồi, Vu Tiếu mới đi vào. Ngoài nhà đại đội trưởng ra, không ai biết chuyện giữa cô và nhà họ Kha. Đương nhiên, người của nhà đại đội trưởng cũng sẽ không đi tuyên truyền khắp nơi.
Sau khi bà Kha và Kha Cảnh Dương đi khỏi, bà Kha lại bắt đầu can nhằn với Kha Cảnh Dương, đừng thấy bà trước mặt Vu Tiếu thì nói rất hùng hồn, nhưng trong lòng vẫn lo lắng: "Con trai à, chỗ mẹ có năm trăm đồng, cũng chỉ đủ cho con và Tiếu Tiếu xây nhà mới, con có bao nhiêu tiền riêng? Đủ mua ba món đồ lớn không?"
Kha Cảnh Dương rất hiếu thuận với cha mẹ, anh cũng biết trong số anh chị em, cha mẹ thiên vị mình nhất. Trước đây anh cũng từng khuyên cha mẹ, nhưng mà tính cách của mẹ anh như vậy, không phải anh cứ khuyên là mẹ sẽ sửa. Mẹ thiên vị anh, mấy chị dâu không vui, nhưng cho dù có không vui, có anh ở đây, các chị dâu vẫn dỗ dành, nghe theo mẹ. Vì vậy anh cũng nhìn rõ rồi, dù sao sau này anh sẽ dưỡng lão cho cha mẹ, mẹ thích thế nào thì cứ theo ý bà đi. Đã một đống tuổi rồi, chỉ cần bà không làm việc xấu, anh cũng sẽ không muốn khiến mẹ không vui.