Chương 241:
Chương 241:Chương 241:
Ý của cô chính là sau này cho dù kết hôn với Kha Cảnh Dương, cô cũng không cần Kha Cảnh Dương nuôi.
Chị dâu cả Kha: "... Ấy, đáng thương quá, em dâu yên tâm, sau này có mẹ, có chị dâu ở đây, em gả đến Phạm Gia Câu, không ai dám bắt nạt em." Chị ta còn có thể nói gì nữa, người ta đã nói rất rõ ràng rồi, cha ruột đã mất, cho dù là người nơi khác nhưng có quân đội quan tâm, còn có chiến hữu của cha làm chỗ dựa, mấy người cũng đừng nghĩ bắt nạt được cô.
"." Vu Tiếu cũng cạn lời trước lời này của chị dâu cả Kha, giọng điệu thay đổi cũng nhanh quá rồi.
Bà Kha thì lại đau lòng: "Cháu à, cháu chịu khổ rồi." Nói thật thì, bà nhìn trúng Tiếu Tiếu không phải là vì coi trọng hoàn cảnh gia đình cô, hơn nữa nếu mà nói hơi ích kỷ một chút thì con dâu không có nhà ngoại trong mắt bà càng tốt hơn, sẽ không có người kéo chân sau, con dâu sẽ một lòng nghĩ cho nhà chồng.
Vu Tiếu cười với bà Kha: "Cháu chính là vì thích bác gái, cảm thấy cháu và bác gái rất có duyên nên mới đồng ý kết hôn với Cảnh Dương."
Bà Kha nghe xong liền thấy ấm lòng: "Đúng vậy, cháu à, lần đầu tiên nhìn thấy cháu bác cũng đã rất thích cháu rồi." Vu Tiếu nói tiếp: "Chắc có lẽ chúng ta có duyên phận làm mẹ con."
Bà Kha nói: "Đúng vậy, mẹ chồng con dâu cũng là mẹ con mà."
Chị dâu cả Kha: ".." Chị ta hình như đã hơi hiểu được vì sao mẹ chồng lại thích đứa em dâu này rồi, gộp cả bốn người con dâu khác lại miệng cũng không ngọt ngào bằng đứa em dâu này.
Bà Kha lấy một tờ giấy từ trong túi vải của mình ra: "Tiếu Tiếu, đây là mảnh đất xây nhà của nhà chúng ta do thằng út vẽ, không phải cháu nói muốn tự thiết kế nhà hả? Cháu xem xong thì thiết kế đi. À còn việc này nữa, thằng út sáng sớm nay đã về đơn vị rồi, nó phải về xin lãnh đạo kết hôn, vì vậy không qua đây nữa, nó nói lần sau trở về sẽ là kỳ nghỉ kết hôn. Nhưng mà nhà cháu thiết kế xong có thể xây trước, tất cả do cháu quyết định."
Vu Tiếu nhìn bản vẽ, độ rộng của mỗi nơi đều được đánh dấu lại, Vu Tiếu xem xong liền hiểu. Cô quả thực không biết thiết kế phòng, nhưng chỉ cần vẽ hình dáng là được, còn làm thế nào để xây thì các bác thợ xây sẽ tự hiểu được: "Dạ bác gái, cháu biết rồi."
Sau đó bà Kha lại nói: "Tiếu Tiếu à, hôm qua chúng ta chưa nói kỹ về vấn đề sính lễ và của hồi môn, nhà mới của chúng ta xây xong rồi, đến lúc đó sẽ làm ba mươi sáu chân và ba món đồ lớn. Còn về tiền sính lễ, bên cháu thường như nào?" Sính lễ bằng vật phải đưa, sính lễ bằng tiền cũng phải đưa. Vu Tiếu đúng thật là không biết cái này: "Bác gái à, cháu... cháu không biết tình hình bên nhà cháu như nào, cũng chưa từng có ai nói với cháu về điều này. Bây giờ cháu viết thư hỏi ông bà nội cũng mất không ít thời gian, không bằng cứ theo bên này đi ạ, cháu gả đến đây thì theo tập tục của bên đây vẫn tốt hơn."
Bà Kha nghe xong càng hài lòng hơn: "Vậy thì đưa một trăm hai mươi tám đồng đi, cháu thấy thế nào?" Bà Kha cũng nói một con số nhiều hơn bình thường, một là bà vừa ý cô con dâu này, hai là nhà đẻ của Vu Tiếu không còn ai, tiền cho Vu Tiếu cũng như tiền cho hai đứa, cũng chỉ là từ túi bên trái sang túi bên phải mà thôi, không khác gì nhau cả.
Vu Tiếu nói: "Dạ, cháu nghe theo bác. Nhắc đến cái này thì, bác gái à, bên này có yêu cầu gì về của hồi môn không ạ? Sáng nay cháu hỏi vợ đại đội trưởng, thím ấy nói với cháu là..." Vu Tiếu kể lại lời của vợ đại đội trưởng một lượt: "Bác xem, ngoài hai chiếc chăn, một cái ống nhổ, hai cái phích nước ra, đến lúc đó cháu chuẩn bị thêm hai chiếc ga giường màu đỏ, ngoài ra còn gì nữa không ạ? À, cháu sẽ chuẩn bị cho Cảnh Dương một chiếc đồng hồ."
Bà Kha càng ấm lòng hơn, đúng là con dâu bà chọn là một người quá tốt, còn định mua đồng hồ cho con trai. Nhưng mà: "Không cần đâu, thằng út có đồng hồ rồi."
Vu Tiếu suy nghĩ rồi nói: "Vậy làm cho bác, bác trai và ông nội hai bộ quần áo đi, nhưng mà cháu không biết làm, phải nhờ người khác, bác gái đừng chê nhé."