Chương 240:
Chương 240:Chương 240:
Vu Tiếu nghĩ, cô và Kha Cảnh Dương vẫn chưa kết hôn, gọi chị dâu cũng không hay, nhưng cô còn chưa nói gì, chị dâu cả Kha đã nói: "Thì ra là em dâu à, chúng ta từng gặp nhau hôm chợ phiên, em dâu còn nhớ không?"
Vu Tiếu thấy chị ta gọi vậy rồi, nên cô cũng không để ý đến xưng hô nữa: "Chào chị, em vẫn nhớ, hôm đó cảm thấy em với chị rất có duyên, không ngờ bây giờ lại có duyên phận như này.” Không gọi là chị dâu cả, chỉ gọi chị, đây là cách gọi bình thường, rất phù hợp.
Chị dâu cả Kha nói: "Đúng vậy, quả thực rất có duyên, nghe giọng của em dâu hình như không phải người ở đây đúng không?" Chị dâu cả Kha hơi nghi ngờ, trước đây nghe mẹ chồng nói còn tưởng rằng là người bản địa. Mặc dù tiếng địa phương ở chỗ nào cũng tương đối giống nhau, nhưng giọng khác nhau, giọng của Vu Tiếu vừa nghe đã biết không phải người ở đây. Giọng chỗ bọn họ sẽ hơi cứng, mà giọng của em dâu lại tương đối mềm mại.
Vu Tiếu nói: "Em quả thực không phải người ở đây, em là người của huyện X, đến chỗ này xây dựng nông thôn. Bác, chị, chúng ta đến kí túc xá của em ngồi đi."
Bà Kha nói: "Được, bác cũng bàn vài việc với cháu."
Lần này chị dâu cả Kha quả thực là ngây ngốc rồi. Trước đây me chồng nói tìm một cô con dâu người thành phố, lại còn là người thân quân nhân. Lúc đó chị ta nghĩ, mẹ chồng cô nể điều kiện của phía nhà gái mới đưa sính lễ là ba món đồ lớn, nhưng vòng vo nửa ngày, thì ra em dâu lại là người nơi khác. Chỗ bọn họ bài xích người nơi khác, đừng nói là người thành phố của nơi khác, cho dù là người Thượng Hải hay thủ đô, ở chỗ bọn họ vẫn là người nơi khác. Lần này chị dâu cả Kha thực sự không hiểu nổi, mẹ chồng vẫn luôn kén chọn, sao lại tìm cho chú út một người vợ ở nơi khác chứ? Chị dâu cả Kha vốn cho rằng em dâu là người của gia đình quân nhân ở bản địa, nên chị ta vẫn còn hơi cảm thấy tự ti trước Vu Tiếu, nhưng lúc này, chị ta cảm thấy rất vượt trội. Phì, một người nơi khác mà thôi.
Vu Tiếu không biết suy nghĩ của chị dâu cả Kha, nếu như biết, cô sẽ nói cho chị ta biết, có một loại yêu thích gọi là hợp mắt, chỉ cần nhìn trúng thì cho dù là chim sẻ cũng có thể gả vào nhà giàu làm phượng hoàng.
Ba người đến ký túc xá thanh niên nữ, Vu Tiếu mời bọn họ vào phòng, rót nước đường đỏ cho bọn họ: "Bác gái, chị, không cần khách sáo, mời hai người uống trà."
Chị dâu cả Kha: "Ấy, rót cho chị nước đường đỏ hả, đưa nước trắng là được rồi, sau này là người một nhà, cần gì phải khách sáo như vậy?"
Bà Kha cảm thấy lời của chị dâu cả Kha rất có lý, nhưng ma bà vẫn nói: "Tiếu Tiếu hào phóng, cho con thì con cứ uống đi."
Chị dâu cả Kha uống một ngụm: "Em dâu từ xa đến xây dựng nông thôn, cuộc sống chắc vất vả lắm nhỉ?"
Vu Tiếu cười nói: "Vẫn tốt ạ."
Chị dâu cả Kha thở dài: "Thanh niên trí thức bên chỗ Phạm Gia Câu bọn chị, không nuôi nổi bản thân, có mấy cô gái nhỏ mới xuống nông thôn, bởi vì không nuôi nổi bản thân nên chưa qua mấy ngày đã tìm đàn ông trong thôn yêu đương, có ý định để đám đàn ông nuôi bọn họ.”
Bà Kha cau mày, lời này của chị dâu cả Kha sao bà có thể không nghe ra ý gì chứ? Bà đang định nói thì nghe thấy Vu Tiếu nói: "Vậy em cũng không biết nữa, Ao Tử Sơn không thịnh hành cái này. Kể ra thì em có thể sống tốt, phải cảm ơn quốc gia, cảm ơn quân đội. Lúc em tám tuổi, cha em mất, mỗi tháng quân đội sẽ cho em một món tiền sinh hoạt. Cộng thêm tiền tiết kiệm cha em để lại, vì vậy mấy năm nay cho dù là xuống nông thôn em vẫn sống rất tốt. Hơn nữa, chiến hữu của ba em lúc ông còn sống cũng rất quan tâm đến em, thường xuyên gửi đồ cho em. Ông bà nội em cũng thương em còn nhỏ mất cha, vì vậy nên..." Vu Tiếu không nói nữa.
Vu Tiếu cũng không phải đồ ngốc, lời của chị dâu cả Kha cô sao lại nghe không hiểu chứ. Nhưng nếu người ta đã nói như vậy, cô cũng nên nói về tình hình của mình, không chỉ nói cho chị dâu cả Kha nghe mà đồng thời cũng để cho bà Kha nghe.