Chương 248:
Chương 248:Chương 248:
Kể ra thì vị quản lý kia tuyển Vu Tiếu, ngoài phiếu tivi ra thì quan trọng hơn là Vu Tiếu là người thân liệt sĩ, thân phận này có ưu thế trời cho. Kết quả hôm qua lúc đến làm thủ tục, biết Vu Tiếu sắp kết hôn, mà chồng lại là quân nhân, quản lý càng hài lòng hơn. Như vậy thì càng không thể nói ông ta đi cửa sau. Chăm sóc người nhà quân nhân, thậm chí vừa là người nhà quân nhân vừa là người nhà liệt sĩ, ông ta càng cây ngay không sợ chết đứng.
Thủ tục ứng tuyển làm rất nhanh, đương nhiên lúc Vu Tiếu làm thủ tục, cũng không thiếu việc sát hạch, loại quy trình trên giấy này đều sắp xếp rõ ràng.
Tiệm cơm quốc doanh ngoại thành phía nam mới xây, nhưng vẫn chưa xây xong, chỉ là chọn nhân viên trước, đợi sau khi tiệm cơm quốc doanh ở ngoại thành phía nam chính thức mở cửa phải là đầu tháng năm, bây giờ mới là đầu tháng tư, cũng có nghĩa là phải một tháng nữa.
Vu Tiếu cung không vội vàng, một tháng vừa hay có thể nghỉ ngơi.
Bởi vì tối qua đã làm xong thủ tục, vì vậy hôm nay Vu Tiếu không vội vàng về Ao Tử Sơn, nếu đã đến thành phố thì có thể đi dạo. Cô có công việc rồi, phải đi chào hỏi phía người bạn hàng họ Đồ.
Sau khi chào hỏi với người bán hàng họ Đồ xong, Vu Tiếu lại đến quầy đồng hồ. Kha Cảnh Dương sẽ chuẩn bị đủ ba món đồ lớn, cô chỉ chuẩn bị chăn và quần áo cho người lớn trong nhà thì không đủ. Mặc dù bà Kha nói Kha Cảnh Dương đã có đồng hồ rồi, nhưng trước mắt thì, đồ cho Kha Cảnh Dương cô vẫn vừa ý đồng hồ nhất. Lý do: tiện lợi, bỏ ra được số tiên đó.
Quầy đồng hồ có rất nhiều nhãn hiệu, hàng nội địa, hàng nhập khẩu đều có.
Kể ra thì Vu Tiếu là người thích giải quyết vấn đề trong một lần, đây là thói quen hình thành trong thế giới hiện thực, cho dù phối quần áo cũng vậy, thích một lần là xong. Vì vậy trong số đồng hồ này, Vu Tiếu nhìn trúng chiếc đồng hồ kiểu nam hiệu Rolex: "Phiền cho tôi xem chiếc đồng hồ Rolex này với." Vu Tiếu nói.
Rất nhiều người bán hàng đều là nhìn người để phục vụ, hôm nay Vu Tiếu mặc chân váy dài màu đen, áo len đen, bên ngoài là một chiếc áo ghi le màu gạo, nhìn thế nào cũng không phải là người nghèo. Nhưng người bán hàng vẫn nhắc nhở một câu: "Nhìn thì được nhưng không thể làm hỏng, đây là đồng hồ nhập khẩu, không những cần phiếu đồng hồ, còn cần phiếu ngoại hối, giá cả đắt hơn hàng nội địa, phải sáu trăm tám mươi đồng."
Vu Tiếu cũng không tức giận, cô lấy phiếu đồng hồ và phiếu ngoại hối đặt lên quầy: "Tôi có, cô yên tâm."
Người bán hàng thấy vậy cũng yên tâm, nhưng lúc cô ấy lấy ra vẫn rất cẩn thận nhìn chằm chằm Vu Tiếu, chỉ sợ đối phương làm hỏng đồng hồ. Vu Tiếu mới cầm lên xem thì một giọng nói trầm thấp truyền đến từ phía sau: "Thích chiếc này?"
Vu Tiếu cảm thấy tai hơi ngứa, còn tưởng rằng là người lạ nào, kết quả quay đầu nhìn phát hiện là Kha Cảnh Dương: "Sao anh lại ở đây?" Trong giọng nói có sự kinh ngạc và vui mừng khi gặp người quen.
Kha Cảnh Dương đi đến bên cạnh, cầm chiếc đồng hồ Rolex trên quầy lên, đồng thời giải thích: "Mấy hôm trước mẹ gọi điện đến đơn vị nói nhà mới đã xây xong rồi, hỏi anh lúc nào về kết hôn, anh liền xin nghỉ. Hôm nay vừa hay đi qua thành phố, vì vậy định vào xem sính lễ ba món đồ lớn của em."
Người bán hàng nhìn bọn họ nói chuyện, trong lòng kinh ngạc, sính lễ kết hôn của hai người này lại là ba món đồ lớn, cho dù là người giàu có cũng chưa chắc đã nỡ bỏ tiền ra mua.
Kha Cảnh Dương nói xong thì thả đồng hồ trong tay xuống: "Đây là đồng hồ kiểu nam."
Vu Tiếu nói: "Là đồng hồ kiểu nam, chúng ta kết hôn mà, em không thể chỉ nhận ba món đồ lớn của anh mà không chuẩn bị quà kết hôn cho anh." Cho dù là hợp tác kết hôn, thì coi như là quà kết hôn giữa bạn bè với nhau đi.
Kha Cảnh Dương ngây người nhìn cô, quả thực anh chưa từng nghĩ cô sẽ chuẩn bị quà cho mình: "Không cần đâu, anh có đồng hồ rồi." Nói xong anh duỗi tay ra cho cô nhìn: "Em xem."