Chương 251:
Chương 251:Chương 251:
Tính cách của cô trước sau thay đổi rất lớn, đến quê cũ của nguyên chủ điều tra là biết, vì vậy cô dùng câu không thể nhẫn nhịn được nữa để hình dung sự thay đổi về tính cách của mình, cũng rất hợp lý.
Kha Cảnh Dương cũng không để ý đến tiền của cô, đây là tiền trợ cấp và tiền thăm viếng của cha cô, đương nhiên là do cô tự sắp xếp: "Em... cũng không dễ dàng gì" Ngoài câu này ra, anh cũng không biết an ủi thế nào: "May mà ông bà nội em rất tốt, sau khi kết hôn xong, chúng ta cần đến thăm bọn họ không?"
Vu Tiếu nói: "Không cần đâu, đến lúc đó em sẽ viết thư cho bọn họ. À đúng rồi, còn một việc nữa, em phải nói trước với anh."
Kha Cảnh Dương nghe xong có một dự cảm không làm? Thân là lính trinh sát, dự cảm của anh vẫn luôn đúng: "Em nói đi."
Vu Tiếu nói: "Mấy hôm nữa em sẽ viết một bức thư nặc danh tố cáo về chân tướng việc xuống nông thôn gửi cho công xưởng chỗ cha dượng em, như vậy có liên lụy đến anh không?"
"Không đâu." Đối với anh mà nói căn bản chẳng phải việc gì lớn: "Em yên tâm mà làm đi, nếu như gặp khó khăn hoặc phiền phức gì cứ nói với anh." Nhưng mà, cô gái này cũng rất dũng cảm, vậy mà còn định viết thư tố cáo. Nghĩ đến quá trình bọn họ quen biết nhau, trong tình huống như vậy mà cô gái nhỏ cũng không hề sợ hãi, không khóc, đó chẳng phải rất dũng cảm sao? Con gái của quân nhân, quả nhiên có khí phách của quân nhân.
Nghe anh nói như vậy Vu Tiếu khẽ cười nói: "Cảm ơn anh." Giọng nói thanh thúy, nghe rất vui tai, dường như đang thể hiện tâm trạng tốt đẹp của chủ nhân.
Kha Cảnh Dương cười cười.
"À đúng rồi, về công việc của em, anh đừng nói với bác gái vội, tiệm cơm quốc doanh tháng năm mới mở cửa, phải đợi một tháng nữa, chẳng may giữa lúc đó xảy ra chuyện gì, tránh để bác gái mất công vui mừng." Vu Tiếu nói.
Kha Cảnh Dương không nhịn được trêu trọc: "Không phải tránh để mẹ anh mất công vui mừng, mà tránh để mẹ anh đi khoe khoang sau lại bị vả mặt."
"." Đây chắc chắn không phải con ruột, chỉ có kẻ thù mới hiểu đối phương như vậy đúng không?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, hai tiếng sau đến Phạm Gia Câu.
"Ấy là Cảnh Dương về rồi kìa."
"Cảnh Dương còn đạp xe đạp, phía sau là một đồng chí nữ."
"Là đối tượng của nó đúng không?"
"Không biết nữa, chưa từng gặp." Trong thôn có rất nhiều trẻ con đang chơi, có may đứa trẻ đột nhiên chạy về phía xe đạp: "Chú út về rồi."
"Chú út, chú về rồi, chú về xem nhà mới sao?"
"Chú út."
Những đứa trẻ chạy đến gọi Kha Cảnh Dương là chú út có nam cũng có nữ, đều là con nhà mấy anh trai của Kha Cảnh Dương. Kha Cảnh Dương dừng xe đạp, Vu Tiếu xuống xe. Sau khi cô và Kha Cảnh Dương xác lập quan hệ, cũng chỉ có mỗi lúc đến mua vải trước năm mới là đến thăm một lần, lúc đó cũng chưa gặp người thân của nhà họ Kha, vì vậy đương nhiên không biết mấy đứa trẻ này.
Kha Cảnh Dương chỉ vào năm đứa trẻ đằng trước: "Từ trái sang phải, đây là Kha Giang Nhất, bảy tuổi, con trai nhà anh ba, đây là Kha Giang Hà, năm nay tám tuổi, con trai nhà anh hai, đây là Kha Vân Mai, năm nay năm tuổi, con gái nhà anh cả, đây là.." Từ con cái nhà anh trai ruột của Kha Cảnh Dương, đến con cái nhà anh em họ bên nội, anh em họ bên ngoại... tổng cộng mười sáu đứa, dù sao thì Vu Tiếu cũng không nhớ được.
"Cũng nhiều quá thì phải?" Vu Tiếu nhìn đám trẻ, cô không nhớ nổi.
Kha Cảnh Dương nói: "Em không cần nhớ bọn chúng, để bọn chúng nhớ em là được... đây là Vu Tiếu, đối tượng của chú."
Kha Giang Hà tương đối nhanh nhẹn đáp: "Cháu chào thím út."
Sau đó: "Cháu chào thím út."
"Cháu chào mợ út."
"." Một loạt tiếng gọi thím và mợ, Vu Tiếu nghe xong nghĩ, nhà họ Kha từ trước đến nay và đến sau này, chắc chắn là bá chủ Phạm Gia Câu, trong nhà nhiều trẻ con, cãi nhau rất có khí thế.
Vu Tiếu vẫn rất dịu dàng với đám trẻ: "Chào các cháu." Trong mắt cô thì trẻ con là những thiên sứ lương thiện, vũ khí để kiếm điểm thiện cảm. Cô lấy ra hai nắm kẹo, đưa cho đứa trẻ lớn nhất: "Chia cho các em đi."