Chương 272:
Chương 272:Chương 272:
Sau khi đăng kí tên xong, Vu Tiếu nói với Kha Cảnh Dương: "Đồng chí Kha, anh quả thực nên xin tư cách theo quân, sau đó làm giấy cư trú cho em, như vậy nếu như có việc đến đây sẽ tiện hơn." Có giấy cư trú có thể đi vào luôn, không cần anh ra đón.
Quả thực Kha Cảnh Dương cũng có ý này: "Được, anh sẽ xin ngay. Đến chỗ ký túc xá của anh để đồ trước nhé?" Bọn họ có hành lý: "Sau đó anh đưa em đến nhà ăn ăn cơm."
Vu Tiếu: "Được."
Ký túc xá nam giống như nhà ngang, mỗi tòa có ba tầng, mỗi tầng mười phòng, mỗi phòng tám người, thực ra là bốn chiếc giường tầng. Cuối mỗi tầng là một phòng tắm, bên cạnh là phòng đánh răng rửa mặt.
Anh đưa Vu Tiếu lên trên: "Anh ở phòng 203, bên trong có hơi bừa bộn, đám nhóc đó không để ý lắm, có thể ở là được." Vừa nói anh vừa gõ cửa hỏi: "Có ai không?"
Không nhận được lời đáp, Kha Cảnh Dương nói: "Giờ này chắc đi ăn cơm hết rồi, chúng ta bỏ đồ vào trong đi."
"Được"
Kha Cảnh Dương mở cửa xong, Vu Tiếu không cần vào cũng biết bên trong bừa bộn đến mức nào, bởi vì mùi thối bốc ra, hỗn hợp của mùi mồ hôi va mùi tất thối, có thể khiến người ta ngộp chết. Vu Tiếu vội vàng nói: "Đồ của em không cần để vào bên trong đâu, chỗ này có nhà khách cho người nhà quân nhân đúng không? Anh đi lấy phòng cho em đi." Cô sợ mình để quần áo vào trong đó sẽ bị ám mùi.
Kha Cảnh Dương bật cười một tiếng, dường như anh đoán được suy nghĩ trong đầu cô: "Bình thường anh ở đây đám nhóc đó không đến mức như vậy." Bởi vì anh sẽ quản lý. Từ cấp ba anh đã ở ký túc xá của trường, đến tận khi anh tốt nghiệp đại học, anh cũng rất thích sạch sẽ. Chỉ là lính trong quân đội chín mươi phần trăm xuất thân từ nông dân, không phải nông dân không thích sạch sẽ, mà chỉ là lúc bọn họ được tuyển đều trong khoảng mười sáu đến mười tám tuổi, vẫn còn trẻ, hơn nữa lại độc thân, nên đám nhóc đó không coi trọng như vậy.
Vu Tiếu trợn mắt với anh: "Có gì mà buồn cười, em còn sợ anh bị lây cái mùi đó kìa, thực sự quá thối."
Kha Cảnh Dương thả túi của mình xuống: "Được, đi lấy phòng trước."
Nhà khách của quân doanh ở khu người nhà, tòa nhà giống hệt ký túc xá nam, cũng có ba tầng, một tầng mười phòng, điểm khác biệt là mỗi phòng chỉ có hai chiếc giường và hai chiếc tủ. Trước cửa nhà khách có cô quản lý, cô quản lý đó cũng là vợ quân nhân, quản lý nhà khách là công việc của cô ấy.
Nhà khách này mặc dù có ba tầng, nhưng mà tầng một dùng để tiếp đón người nhà quân nhân là nam, tầng hai và tâng ba mới dùng để tiếp đón người nhà quân nhân là nữ.
Lúc hai người đến, cô quản lý nhà khách đang ăn cơm trưa, trên cơm là cải thảo xào đậu phụ, ăn trông rất ngon.
"Lấy phòng hả cháu, mấy người? Giới tính là gì? Người nhà của ai?" Có người đi vào, cô quản lý để hộp cơm sang một bên, thân thiện hỏi.
Kha Cảnh Dương nói: "Phiền cô rồi, một người, vợ của cháu, cháu tên Kha Cảnh Dương." Nói xong anh lấy ra giấy chứng nhận của mình.
Người quản lý nhanh nhẹn đăng ký: "Được rồi. Phòng 202 tầng hai, giường số hai, có thể dùng tủ số hai, phòng này đã có người, đồng chí nam chỉ có thể đưa đến đầu cầu thang.
Kha Cảnh Dương: "Cảm ơn cô."
Kha Cảnh Dương đưa Vu Tiếu đến đầu cầu thang: "Anh ở đây đợi em."Hành lý của Vu Tiếu cũng nhẹ, chỉ có quân áo để thay, cùng một ít kẹo hoa quả và bột Phú Cường Vu Tiếu mua ở Cung Tiêu Xã trên huyện li cho đám trẻ ở cô nhi viện, cũng không nặng lắm nên không cần Kha Cảnh Dương giúp đỡ.
Vu Tiếu nói: "Được, em để đồ xong rồi ra."
Phòng 202 là căn phòng thứ hai, lên tầng đi mấy bước là tới. Bởi vì cô đã biết bên trong có người ở rồi, nên cô lễ phép gõ cửa trước, không nghe thấy tiếng đáp lại cô mới dùng chìa khoá mở cửa ra, sau khi vào phòng bên trong quả thực không có người. Trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có hai cái giường, hai cái tủ, hai cái bàn. Một giường có trải ga, chăn đã gấp lại, một giường thì cả ga và chăn đều gấp lại, bên trên phủ một chiếc chiếu, chắc là để chống bụi.