Chương 279:
Chương 279:Chương 279:
Đồng chí nữ đưa Kha Cảnh Dương và Vu Tiếu vào cô nhi viện, các bạn nhỏ đang chơi bên trong tò mò nhìn bọn họ. Vu Tiếu phát hiện ở đây có những bạn nhỏ mặc đồ rất tốt, lại có bạn nhỏ mặc đồ không tốt. Tốt mà cô nói chính là quần áo không có miếng vá, hoặc là miếng vá tương đối ít. Mà không tốt chính là quần áo chỗ nào cũng là miếng vá.
Hơn nữa, sắc mặt của các bạn nhỏ rất xấu, cơ bản đều rất gầy.
Ở niên đại như này, có thể nuôi sống được các bạn nhỏ đã là không tệ rồi, mặc dù mỗi tháng bọn chúng có tiền trợ cấp liệt sĩ của cha, nhưng trong thời đại lương thực thiếu thốn, có tiền cũng chưa chắc mua được lương thực.
Thím Dương đang tính sổ sách trong phòng làm việc, đừng thấy chỉ là một cái cô nhi viện nho nhỏ, nhưng công việc rất nhiều, dù sao thì không có quá nhiều người giúp đỡ, vì tuyển người phải trả lương, chỗ bọn họ không trả nổi, nên lương của hai đồng chí nữ làm việc ở đây cũng không cao, một tháng khoảng mười đồng. Nhưng mà đối với hai đồng chí nữ này, một tháng khoảng mười đồng đã là rất tốt rồi.
Cốc cốc cốc... :Viện trưởng, có người đến."
Thím Dương ngẩng đầu lên, bà ấy nhìn thấy Kha Cảnh Dương và một cô gái trẻ: "Hai đứa đến rồi à, thím còn tưởng rằng hai đứa quên rồi chứ." Thím Dương nhiệt tình nói: "Mau vào trong ngôi đi, đây là đồng chí Vu Tiếu đúng không? Thím cũng gọi cháu là cháu Vu như cháu Kha nhé?"
Vu Tiếu nói: "Chào thím, cháu là Vu Tiếu, rất vui được biết thím." Cô vừa nói vừa thấy kinh ngạc về ngoại hình của thím Dương. Cô tưởng rằng trung đoàn trưởng Dương xuất thân từ nông dân, thím Dương có lẽ sẽ giống như bà Kha là người phóng khoáng, nhưng thím Dương trông có vẻ giống phần tử trí thức hơn, hơi giống giáo sư. Chỉ là cô chắc chắn sẽ không hỏi, ở niên đại này giống giáo sư không phải là chuyện tốt.
Thím Dương từng trải qua phong ba bão táp, có người nào mà bà chưa từng thấy chứ? Cô gái trước mắt này mặc một chiếc quần nhung màu đen, thêm một đôi giày thể thao màu trắng, bên trên là sơ mi màu trắng phối với chiếc áo len màu xanh dương, trông có vẻ rất có khí chất của thanh niên trí thức. Hơn nữa cô gái này không những xinh đẹp, ánh mắt còn trong veo, cô gái như vậy, cộng thêm những điều Kha Cảnh Dương miêu tả về cô, bà ấy rất có thiện cảm với cô. Đương nhiên bà ấy cũng hơi kinh ngạc, đúng là để đồng chí Kha này nhặt được của hời rồi. Thím Dương rót trà cho Vu Tiếu và Kha Cảnh Dương: "Tiếu Tiếu này, đợi sau khi xin được nhà rồi, cháu có định theo quân không?"
Vu Tiếu cười nói: "Cháu sẽ đến, đến lúc đó có chỗ nào không hiểu, nhờ thím nhắc nhở cháu." Ít nhất một tháng sẽ đến mấy ngày, hoặc là hai tháng đến mấy ngày, phải xem tình huống. Chủ yếu là vấn đề công việc ở tiệm cơm quốc doanh.
Thím Dương lại nói: "Vậy cháu có hứng thú đến đây dạy trẻ không? Chỉ là lương không cao." Bà ấy thấy tính cách Vu Tiếu nhẹ nhàng, rất thích hợp dạy trẻ. Hơn nữa cô lại là con gái liệt sĩ, cũng rất dễ giành được công việc này, vả lại cô cũng đã tốt nghiệp cấp ba. Học lực và thân phận như vậy, tin rằng sẽ không có ai phản đối. Đương nhiên, điều thím Dương coi trọng cũng là nhân phẩm của Vu Tiếu, dạy học rất quan trọng, bà ấy nghĩ dành cho những đứa trẻ con liệt sĩ một xuất phát điểm tốt nhất trong khả năng của mình. Nếu như Vu Tiếu dạy ở đây, lấy mình làm gương, bà ấy tin rằng cô có thể dạy được đám trẻ này.
Nếu như Vu Tiếu biết được suy nghĩ của thím Dương, chắc chắn cô sẽ bị dọa sợ. Trước lúc cô xuyên sách mới hai mươi hai tuổi, cô gái hai mươi hai tuổi vẫn còn đang đi học, thi thoảng sẽ chơi với các bạn nhỏ, nhưng mỗi ngày dạy bọn chúng chắc chắn cô sẽ không chịu nổi. Cô vẫn đang ở tuổi ham chơi, nếu như ở thế giới hiện thực, cô còn không muốn bước vào hôn nhân, huống hồ là sinh con? Cũng có nghĩa là đến con mình cô cũng không muốn có, sao có thể bằng lòng chăm sóc con của người khác chứ?
Giúp đỡ và ủng hộ, quyên tiền là một việc, mỗi ngày chăm sóc lại là một chuyện khác.
Vu Tiếu cười từ chối: "Cảm ơn thím đã coi trọng cháu, chỉ là... cháu đã có công việc rồi ạ."