Chương 278:
Chương 278:Chương 278:
Kha Cảnh Dương nhìn cô chạy xuống dưới tầng, đợi sau khi cô đến trước mặt, anh liền lấy balo trên người cô xuống: "Để anh cầm cho." Anh nhìn thấy balo trĩu xuống liền biết là nặng.
Vu Tiếu cũng không phản đối, bên trong để năm cân bột Phú cường và kẹo hoa quả, quả thực không hề nhẹ, mặc dù cô vẫn mang được nhưng có người cầm cho đương nhiên tốt hơn rồi: "Anh đến từ lúc nào?" Vu Tiếu hỏi.
"Anh vừa đến." Thực tế thì anh đã đợi hơn nửa tiếng.
"Chồng cháu đợi cháu một tiếng rồi." Cô quản lý nói: "Cậu ấy tốt lắm đó, biết cháu hôm nay mệt nên không để cô lên gọi, bảo để cháu ngủ thêm một lúc."
Vu Tiếu ngượng ngùng nói: "Làm phiền cô rồi 8.”
Hai người đi ra khỏi nhà khách, Vu Tiếu nói: "Đồng chí Kha thật là một người tốt, xứng đáng được tuyên dương." So với những người đàn ông lúc hẹn hò toàn đến muộn, để phụ nữ phải đợi thì những người đàn ông đến sớm mới là tốt nhất. Đương nhiên cũng có phụ nữ toàn đến muộn để đàn ông đợi. Nhưng ai bảo cô là phụ nữ chứ, cô đương nhiên thích đàn ông đợi mình rồi.
Kha Cảnh Dương nhìn khuôn mặt tươi cười vô cùng xán lan của cô, cũng không biết cô đang cười øì, cô vui là được: "Cảm ơn sự tuyên dương của em”
Vu Tiếu xua tay: "À đúng rồi, hôm nay mẹ anh gọi điện đến, lúc đó anh không ở ký túc, nên đồng chí ở phòng điện thoại đến gọi em, nhưng mà cũng là tìm em, hôm nay em có bọc hàng và thư bưu tá mang đến."
Kha Cảnh Dương nói: "Lúc đó anh đang ở nhà trung đoàn trưởng Dương, anh xin tư cách theo quân và phòng ở với ông ấy, lúc trở về ký túc xác có nghe chiến hữu bảo lại, anh đến phòng điện thoại biết em nhận điện thoại rồi, nên anh không vào nữa, anh nghĩ chiều gặp mặt em sẽ nói. À đúng rồi, vợ của trung đoàn trưởng Dương nói tối chúng ta đến nhà họ ăn cơm."
Vu Tiếu: "Vậy thì ngại lắm, chúng ta không mang theo gì cả. "
Kha Cảnh Dương nói: "Không sao đâu." Anh cũng không phải chỉ từng đến ăn chực một lần.
Vu Tiếu: "Vậy lần sau đến chơi em sẽ bổ sung sau."
Kha Cảnh Dương: "Lần sau đã có tư cách theo quân và phòng ở rồi. Nhưng mà, nếu em làm việc ở tiệm cơm quốc doanh thì chưa chắc đã có thể đến. Hơn nữa, tiệm cơm quốc doanh bên em cũng cách xa nhà, em phải thuê phòng, một đồng chí nữ như em thuê phòng phải chú ý an toàn." Vu Tiếu nghĩ cũng thấy phải, những cái khác cô không lo, chỉ là vấn đề thuê phòng, cho dù là một mình cô thuê một căn nhà hay là thuê phòng trong nhà ngang, hoặc là cùng thuê, cô đều không yên tâm.
Kha Cảnh Dương lại nói: "Không bằng em xin điều đến tiệm cơm quốc doanh ở huyện 1i? Có thể ở phòng trong khu nhà dành cho người thân quân nhân. Từ bên này đạp xe đi chỉ hơn một tiếng, cách ngày có thể đi nhờ xe hậu cần đến huyện lị."
Nghe xong Vu Tiếu không nhịn được động lòng. Mặc dù cô rất tự lập nhưng dù sao cô vẫn là một cô gái, bên cạnh có người dựa dẫm đương nhiên tốt hơn: "Vậy bên phía tiệm cơm quốc doanh ở huyện li liệu có người đồng ý chuyển qua đó không?"
Kha Cảnh Dương: "Vậy thì em nhầm rồi, bên này là huyện li công việc của em ở thành phố, người muốn chuyển đến thành phố rất nhiều. Ngày mai chúng ta đến tiệm cơm quốc doanh ở huyện li hỏi xem sao."
Vu Tiếu nói: "Vậy được."
Lúc nói chuyện hai người đã đến cô nhi viện. Cô nhi viện cũng nằm ở khu người nhà quân nhân, ở ngoài rìa ngoài cùng. Cô nhi viện có cửa lớn, bình thường cửa lớn của cô nhỉ viện đều đóng chặt. Cô nhi viện ở đây cũng là nhà trẻ, đều là các bạn nhỏ.
Cả cô nhi viện có ba người phụ trách, vợ trung đoàn trưởng Dương là viện trưởng, còn có hai đồng chí nữ cùng chăm sóc. Kha Cảnh Dương gõ cửa cô nhi viện, các bạn nhỏ đang chơi trong sân trường nhìn thấy liền chạy vào phòng gọi người. Rất nhanh có một đồng chí nữ trẻ tuổi đi ra hỏi: "Xin hỏi hai người là?"
Kha Cảnh Dương nói: "Chào đồng chí, chúng tôi tìm viện trưởng Dương." Trước đây Kha Cảnh Dương ủng hộ cho cô nhi viện đều đưa thẳng cho thím Dương chứ không hề đến cô nhi viện, vì vậy đồng chí nữ làm việc ở đây không biết anh.
Đồng chí nữ vội vàng nói: "Xin mời vào."