Chương 277:
Chương 277:Chương 277:
Bà Kha suy nghĩ một lúc, nhà sắp hết dầu rồi, vừa mới làm tiệc hi xong, thôi bà vẫn nên tự mình đến Cung Tiêu Xã mua thịt lợn về rán thì hơn, vì vậy bà nói: "Nhà không cần thứ gì cả, trưa ngày kia mẹ bảo thằng lớn đi xe đạp đến đón con."
Vu Tiếu nói: "Vậy mẹ bảo anh cả mang hũ dầu theo, chỗ con có phiếu dầu một cân, con đến Cung Tiêu Xã mua dầu, mua cho nhà chúng ta tám lạng, nhà anh cả hai lạng, mẹ thấy thế nào? Anh cả giúp bọn con làm ba mươi sáu chân, lại đến đón con, hơn nữa Cảnh Dương không ở nhà, bình thường cũng phải cảm ơn anh chị đã chăm sóc cha mẹ."
Bà Kha tính toán, đầu năm đồng một cân, tám lạng phải bốn đồng, nhưng mà có thể dùng nửa năm, phiếu dầu rất khó có được, có thì đương nhiên phải mua chứ. Nhưng mà đưa cho nhà thằng lớn hai lạng ấy à: "Dùng phiếu dầu của con hai lạng, còn tiền mua đầu thì bảo nhà thằng lớn tự trả." Hai lạng dầu mất một đồng mà, cho phiếu dầu là được rồi.
Vu Tiếu đương nhiên đồng ý: "Vậy con nghe mẹ. Mẹ, mẹ đã ăn cơm tối chưa?"
"Mẹ ăn rồi, ăn rồi mới đến gọi điện thoại cho con."Bà Kha nói: "Mẹ tính thời gian, biết bọn con đến quân doanh bao giờ đi ăn cơm, đợi bọn con ăn xong mẹ mới gọi, cũng không mất công bọn con đang ăn cơm lại phải đi nghe điện thoại." Vu Tiếu khen: "Mẹ thật thông minh. Vậy mẹ trở về sớm đi, mẹ đợi từ chiều đến giờ chắc cũng mệt rồi, nhưng mà mẹ à, nếu như mẹ rảnh thì có thể học đạp chiếc xe đạp kiểu nữ của con, như vậy sau này mẹ có thể đạp lên thị trấn."
Bà Kha nghe xong cũng động lòng, nhưng bà vẫn nói: "Thôi con ạ, chẳng may tông vào đâu hỏng mất thì không hay lắm, chiếc xe đạp này của con còn mới mà." chẳng may đâm vào đâu, bà xót của lắm.
Vu Tiếu biết tư tưởng người của thời đại này, cô cũng không khuyên thêm: "Vậy mẹ cứ xem rồi quyết định ạ."
Bà Kha: "Mẹ biết rồi, vậy mẹ về nhà đây, trưa ngày kia, mẹ sẽ bảo thằng lớn đến cửa thành phố đợi con.”
Vu Tiếu nói: "Vâng ạ."
Sau khi cúp điện thoại, vê đến nhà khách tiếp đón người nhà quân nhân, Vu Tiếu vẫn gõ cửa trước, vốn tưởng rằng bên trong không có ai, kết quả nghe thấy tiếng đáp lại: "Ai vậy?"
Thấy có người, Vu Tiếu liền dùng chìa khóa mở cửa, xong cô nói: "Chào cô, tôi cũng ở phòng này." Sau khi vào cửa, nhìn thấy một cô gái trẻ đã ngồi dậy quay đầu nhìn mình.
Cô gái đó gật đầu: "Chào cô." Vẻ mặt của cô ấy không nóng không lạnh, chào hỏi rất bình thường. Nhưng mà ánh mắt của cô ấy lại cứ nhìn chằm chằm Vu Tiếu. Đối phương lạnh nhạt, Vu Tiếu đương nhiên cũng không nhiệt tình, cô cũng nhàn nhạt nói: "Chào cô." Sau đó cô lấy cốc sứ và khăn lau chân từ trong tủ ra đến phòng vệ sinh công cộng ở tầng hai, cô rót đầy một cốc nước, làm ướt khăn rồi vắt sạch. Kể ra thì, nhà khách này vậy mà lại có nước máy, đúng là khiến người khác ngạc nhiên.
Trở về phòng, cô gái đó đã nằm xuống, nhưng mà bởi vì Vu Tiếu đi vào, cô ấy lại nhìn Vu Tiếu, thấy Vu Tiếu cởi giày và tất, rồi dùng khăn lông lau chân xong thì nằm lên giường, cô ấy hơi ngạc nhiên.
Mặc dù Vu Tiếu không biết vì sao cô ấy cứ nhìn mình, nhưng cô có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình, cô cũng không nói gì, cô tháo đồng hồ xuống đặt lên chỗ gần gối mình nhất rồi nằm xuống.
Đối phương thấy cô nằm xuống rồi cũng đi ngủ theo.
Lúc này đã một rưỡi gần hai giờ chiều rồi, Vu Tiếu hôm nay dậy sớm, nên cô vừa nằm xuống đã ngủ mất. Tỉnh dậy xong cô liền ngáp một cái, thực ra vẫn ngủ được tiếp. Cô nhìn đồng hồ, cô lập tức tỉnh táo lại, vậy mà đã sắp bốn giờ rồi. Cô ngủ hai tiếng đồng hồ? Vu Tiếu vội vàng đi giày mở cửa phòng, cô nhìn xuống phía dưới thấy Kha Cảnh Dương đang ngồi bên cạnh cô quản lý, không biết hai người đang nói gì: "Kha Cảnh Dương." Cô gọi to một tiếng. Cũng không biết anh đã đợi cô bao lâu rôi.
Kha Cảnh Dương đứng dậy đi vào sân ngẩng đầu nhìn cô: "Không vội, từ từ thôi em."
Vu Tiếu nói: "Em rửa mặt rồi xuống, xong ngay đây." Nói xong cô lại chạy vào phòng, tìm khăn mặt đi rửa mặt. Sau đó cô bỏ kẹo hoa quả và bột Phú Cường vào balo rồi vội vàng xuống tầng: "Anh đợi lâu rồi đúng không? Em ngủ quên mất."