Chuong 287:
Chuong 287:Chuong 287:
Vu Tiếu nói: "Không sao đâu, đến lúc đó em đạp xe đạp làm quen đường là được."
Kha Cảnh Dương: "Được." Thấy sắp đến thời gian rồi, Kha Cảnh Dương đứng dậy: "Vậy anh về đây."
Vu Tiếu: "Bai bai!"
"Bai bai?"
"Tạm biệt."
Kha Cảnh Dương là sinh viên đại học chính quy, mặc dù thời sinh viên không học tiếng anh, nhưng cũng hiểu một ít. cách nói này bai bai này dù sao cũng không phải là cách nói trong nước. Nói như vậy không khác mấy với từ bye bye của tiếng anh. Nếu như để người có ý lợi dụng, cho dù không xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không tốt lắm. Vì vậy anh nhắc nhở: "Sau này em đừng nói bai bai nữa."
Vu Tiếu vừa nghe đã hiểu, cô gật đầu sau đó vẫy tay.
Kha Cảnh Dương xuống xe, một lúc sau xe chạy, cũng chưa đến tám giờ rưỡi. Từ huyện lị đến thành phố có hai chuyến xe, sáng sáu giờ rưỡi, và bây giờ tám giờ rưỡi có một chuyến, trở về cũng có hai chuyến, chiều hai giờ rưỡi và bốn giờ rưỡi.
Lúc gần mười giờ, Vu Tiếu đến thành phố.
Sau khi đến thành phố, Vu Tiếu ngồi xe buýt đến nhà khách.
Thôi Lương nhìn thấy Vu Tiếu thì hơi bất ngờ, nhưng mà cô ta cũng rất nhiệt tình: "Đồng chí Vu, sao hôm nay lại đến đây?"
Vu Tiếu nói: "Tôi vừa từ quân doanh trở về, mang theo may tấm phiếu đến đây."
Thôi Lương vừa nghe xong liền hiểu: "Đi thôi, chúng ta vào trong phòng." Thôi Lương cầm chìa khóa, tùy tiện mở một căn phòng, đổi ở bên trong. Kể ra thì lần trước đổi phiếu với Vu Tiếu đã là chuyện trước khi sang năm mới, đã hai tháng trôi qua, bốn tấm phiếu cũng không còn trong tay cô ta nữa rồi. Đi vào trong phòng, Thôi Lương vội vàng hỏi: "Lần này có phiếu gì?"
Vu Tiếu nói: "Có phiếu đài cát xét, phiếu ngoại hối, cả một tấm phiếu máy may."
Thôi Lương: "Ấy, còn có cả phiếu đài cát xét nữa hả, cái này tốt. Phiếu ngoại hối cũng khó có được, bên ngoài rất hiếm thấy. Ba tấm phiếu này bảy mươi đồng một tấm, tổng cộng hai trăm mười đồng, chị thêm cho em mấy tấm phiếu khác, thế nào?"
Vu Tiếu cũng không tính toán quá: "Được, em muốn phiếu dầu một cân, phiếu thịt một cân, phiếu đường một cân." Những phiếu khác cô không cần, bởi vì phiếu dầu khó kiếm hơn những phiếu khác.
Thôi Lương cũng sảng khoái nói: "Được."
Đổi phiếu xong, Vu Tiếu muốn đi gửi tiền, chỉ là không có sổ tiết kiệm ở đây, vì vậy cô đi thăng đến cổng thành phố.
Lúc này Vu Tiếu mới nhớ ra một việc, cô không biết mặt anh cả Kha. Trước khi kết hôn chưa từng gặp, sau khi kết hôn cũng chưa từng gặp. Dù sao thì ngày thứ hai sau khi kết hôn, cô và Kha Cảnh Dương đã đến đơn vị, vậy... ai là anh cả Kha đây?"
Nhưng mà, anh cả Kha cũng dễ nhận ra, dù sao vào thời gian này, ai lại không có việc gì đẩy xe đạp đến cửa thành phố chờ chứ? Công nhân phải đi làm, nông dân cũng phải đi làm. Vì vậy vừa đến cửa thành phố, Vu Tiếu liền nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên đất, bên cạnh có một chiếc xe đạp.
Cửa thành phố Y giống như một cái sơn động, qua sơn động thì vào đến thành phố, trên sơn động có một cái tháp dùng đá tạo thành, trên đá có một chiếc đồng hồ, chiếc đồng hồ này đang chuyển động, cũng rất chuẩn.
Vu Tiếu đi về phía người đó, người đàn ông đó nhìn cửa thành phố, thấy Vu Tiếu đi ra, anh ấy đứng dậy. Người đàn ông đó quả thực là anh cả Kha, Vu Tiếu không biết mặt anh, nhưng anh biết mặt Vu Tiếu. Hôm đó cô dâu mới đến, mấy người đang uống rượu mừng đều ở đó, vì vậy anh ấy từng thấy Vu Tiếu, chỉ là Vu Tiếu chưa từng gặp bọn họ: "Em dâu." Anh cả Kha giống Kha Cảnh Dương, cao lớn, nhưng mà trông thật thà hơn Kha Cảnh Dương.
"Anh cả." Thực ra Vu Tiếu cũng ngại khi để anh cả Kha đến đón, nhưng hết cách, từ thành phố về công xã không có xe, nếu cô đi bộ chắc cũng phải may tiếng: "Anh cả, anh vất vả rồi."
Anh cả Kha nói: "Vất vả gì chứ, đều là người trong nhà." Kể ra thì nếu như là anh cả và em dâu khác, quan hệ cũng rất ngượng ngùng, nhưng anh cả Kha lớn hơn Kha Cảnh Dương mười sáu tuổi, nói là anh em, thì càng giống cha con hơn. Vì vậy Vu Tiếu mười bảy tuổi và anh cả Kha ba mươi chín tuổi, càng giống cha và con gái hơn, để anh cả Kha đến đón Vu Tiếu, cho dù là chị dâu cả Kha cũng không cảm thấy gì cả.