Chuong 288:
Chuong 288:Chuong 288:
Anh cả Kha là một người chính trực, rất hiếu thuận với cha mẹ, hơn nữa anh ấy lại có tay nghề, vì vậy là người có điều kiện tốt nhất trong đám anh em: "Em dâu, mẹ bảo anh mang theo hũ dầu, tý nữa chúng ta đến Cung Tiêu Xã mua dầu." Nói đến cái này, anh cũng thấy hơi ngại, bởi vì hũ dầu nhà anh anh cũng mang theo.
Dầu trong những năm này đều mua theo lạng, có một hũ đựng dầu, bên trên có khắc mức, thả vào trong thùng dầu múc.
Vu Tiếu nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi công xã đi"
Nói xong anh cả Kha ngồi lên xe đạp, anh ấy đợi Vu Tiếu ngồi xong anh mới đạp đi. Cả chặng đường, hai người lần đầu tiên gặp mặt cũng không biết nói øì. Anh cả Kha đương nhiên sẽ không bắt chuyện với em dâu, Vu Tiếu cũng không biết nói chuyện gì với anh ấy.
Lúc mười một giờ, hai người đến Cung Tiêu Xã. Vu Tiếu nhảy xuống xe: "Anh cả, anh ở đây đợi em, em đi mua đầu."
Anh cả Kha vội vàng lấy một đồng từ trong túi ra: "Đây là tiền mua dầu."
Vu Tiếu cũng không khách sáo, cô nhận lấy tiền. Kể ra thì, tám lạng dầu cũng không được bao nhiêu, huống hồ là hai lạng. Nhưng mà ở niên đại này, nhà bình thường, tám lạng dâu có thể ăn một năm. Vu Tiếu mua dầu đi ra, đặt hai hũ dầu vào trong giỏ, sau đó Vu Tiếu cầm, tránh treo trên xe lắc lư lại đổ Ta.
Lúc sắp mười hai giờ hai người về đến Phạm Gia Câu, xe đạp dừng trước cửa nhà họ Kha. Bà Kha vẫn luôn đứng ở cửa chờ: "Sao bây giờ vẫn chưa về đến... Sao hôm nay thằng lớn lại đạp xe chậm thế nhỉ?" Mãi mới nhìn thấy xe đạp, bà Kha lớn tiếng nói: "Về rồi, rốt cuộc về rồi."
Anh cả Kha gọi một tiếng: "Mẹ." Sau đó không nói gì nữa, anh ấy đẩy xe đạp vào dựng trong sân.
Vu Tiếu cũng gọi theo một tiếng: "Mẹ."
Bà Kha: "Rốt cuộc đã về rồi, sao muộn như vậy?"
Vu Tiếu nói: "Sau khi đến thành phố con đi gặp một người bạn, vì vậy lỡ mất một ít thời gian." Nói xong cô đưa giỏ cho bà, bên trong có hai hũ dầu, sau đó lại lấy từ trong balo ra hai túi đường đỏ, một túi hai lạng, một túi tám lạng: "Mẹ, túi đường đỏ này cho mẹ uống, túi này của anh cả, hôm nay anh vất vả rồi."
Anh cả Kha dựng xe xong đi ra, nào dám lấy, anh ấy vội vàng từ chối: "Không cần, không cần đâu, cảm ơn gì chứ? Huống hồ em còn cho phiếu đầu hai lạng, đủ rồi." Đều là anh em trong nhà, nào cần phải khách sáo như vậy.
Vu Tiếu cười nói: "Phiếu hai lạng đầu không đủ bù đắp công điểm hôm nay anh cả lãng phí, anh cả đừng khách sáo, đường đỏ này cho chị dâu và đám trẻ bồi bổ thân thể cũng tốt. Nếu như anh cả ngại, sau này em theo quân, anh cả giúp Cảnh Dương chăm sóc cha mẹ và ông nội nhiều hơn là được."
Anh cả Kha nói: "Chắc chắn phải chăm sóc rồi." Cho dù em dâu không nói, anh ấy cũng sẽ chăm sóc.
Bà Kha nói: "Được rồi, Tiếu Tiếu đã nói vậy rồi thì con cứ cầm đi." Bà Kha đưa hũ dầu và một túi đường đỏ cho anh ấy: "Con đi lại cả một ngày, cũng mệt rồi, mau về ăn cơm đi."
Mẹ đã nói như vậy rồi, anh cả Kha liền cầm lấy: "Vậy mẹ, em dâu, con về ăn cơm đây."
Anh cả Kha cầm dầu và đường đỏ về nhà, chị dâu cả Kha và đám trẻ đang đợi anh ấy. Mấy đứa trẻ nhỏ ngồi ở khung cửa nhìn, thấy anh cả Kha về rồi liền vội vàng nói: "Mẹ, cha đã về, có thể ăn cơm rồi."
Chị dâu cả Kha: "Ăn, ăn, ăn, chỉ biết có ăn." Chị ta cũng đứng ở cửa, đương nhiên biết anh cả Kha về rồi, cũng nhìn thấy trong tay anh cầm hũ dầu: "Vừa đủ hai lạng hả? Không thêm một lạng à?"
Anh cả Kha: ".. Em đưa cho anh có một đồng, thêm một lạng sao đủ tiền mua."
Chị dâu cả Kha: "Em còn tưởng rằng anh vất vả đi đón em ấy, em ấy sẽ mua thêm cho chúng ta một hai lạng dầu chứ."
Anh cả Kha: "Đều là người một nhà, có gì mà vất vả chứ?" Sau đó anh lại lấy một túi đường đỏ từ trong túi quần ra: "Đây là em dâu cho, nói cho em và đám trẻ bồi bổ thân thể. "