Chương 297:
Chương 297:Chương 297:
"Đủ rồi à, cảm ơn mẹ." Sau khi rửa tay xong, Vu Tiếu pha sữa bột vào cốc sứ, sau đó vào bếp lấy một chiếc bát nhỏ chia cho bà Kha một nửa: "Mẹ à, mẹ uống sữa đi." Bởi vì cốc sứ lớn, cô lại pha đầy cốc, cho nên cũng đủ cho hai người uống.
Bà Kha nói: "Mẹ không uống, con giữ lại uống đi"
Vu Tiếu: "Mẹ đừng có khách sáo với con, làm gì có đạo lý con cái uống đồ tốt mà không mời mẹ chứ? Mẹ cứ như vậy thì con cũng không dám uống nữa."
"Được, được, được, vậy mẹ không khách sáo nữa." Bà Kha nói xong thì ngồi xuống, uống từng hớp từng hớp sữa bột.
Vu Tiếu ăn hết một bát cháo khoai lang, rồi lại ăn thêm lòng trắng trứng gà, để lại lòng đỏ trứng cho bà Kha. Sau đó uống hết nửa cốc sữa bột, bụng đã no căng. Đây là bữa sáng ngon nhất từ trước đến giờ của bà Kha. Có sữa bột, có trứng gà, còn có một bát cháo khoai lang nóng hầm hập, bà cảm thấy cuộc sống hạnh phúc chẳng qua cũng như vậy mà thôi.
Sau khi ăn sáng xong, hai mẹ con chuẩn bị đi cung tiêu xã, Vu Tiếu đạp xe, bà Kha ngồi lên yên sau. Trên đường đi, bà Kha không ngừng khen ngợi: "Tiếu Tiếu à, con thật giỏi, còn biết đèo thêm người nữa." Khi đã đến cung tiêu xã, Vu Tiếu dừng xe lại rồi khóa kỹ, sau đó hai mẹ con đi xếp hàng. Trước mặt đều là người đến sớm để xếp hàng mua thịt. Chờ đến khi cửa của cung tiêu xã mở ra, mọi người lập tức ùa đến trước quầy bán thịt xếp hàng chờ đến lượt.
Vu Tiếu nói: "Mẹ à, chúng ta mua chút xương về hầm canh nhé, canh củ cải hay canh khoai tây đều ngon, răng lợi của ông nội không tốt, uống canh là thích hợp nhất."
Bà Kha nói: "Được, vậy chúng ra mua ít xương."
Người xếp hàng ở bên cạnh nghe vậy thì nhịn không được khen: "Em gái à, con gái của em thật hiếu thảo."
Bà Kha nói: "Ôi, đây là con dâu của em, nhưng con dâu của em thật sự rất hiếu thảo."
Người ở bên cạnh nói: "Vậy cô con dâu này còn hiếu thảo hơn cả con gái ruột nữa nha."
Bà Kha nói: "Còn không phải à, mấy ngày trước con dâu mới vào cửa đã may cho em hai bộ đồ mới rồi. Còn có..." Bà Kha bắt đầu tám chuyện với người bên cạnh.
Dù da mặt Vu Tiếu có dày đến đâu thì vẫn thấy ngượng ngùng khi nghe bà Kha không ngừng thổi phồng mình như vậy.
Rất nhanh đã đến lượt bà Kha, bà có phiếu thịt một ký, đương nhiên không nỡ mua toàn bộ, bà chỉ mua nửa ký thịt, rồi lại mua một ký xương, mua xương không cần dùng phiếu. Thật ra mua nửa ký thịt đã rất nhiều rồi, phải biết người bình thường chỉ mua mấy lạng thôi.
Thịt và xương vừa mua được thả vào trong chiếc gùi trên lưng bà Kha, hai mẹ con lại đi mua lương thực, hai ký rưỡi gạo, hai ký rưỡi bột Phú Cường, mua hết trong một lần.
Sau khi mua xong và đạp xe về nhà, vừa hay trùng với thời điểm mọi người bắt đầu ra đồng làm việc. Hai mẹ con vào thôn và lướt qua rất nhiều người. Đám người thấy xe đạp vượt qua đều không đời nổi ánh mắt.
"Gả và nhà họ Kha đúng là số hưởng phúc mà, ngay cả xuống đồng cũng không cần luôn."
"Ngày trước Phạm Bảo Lan không cần ra đồng làm việc, nay con dâu của cô ta cũng vậy, như vậy sao được?”
"Đây không phải là nàng dâu mà Phạm Bảo Lan ngàn chọn vạn tuyển hay sao? Theo tôi thấy thì đó là một bà lười."
"Quản chuyện nhà người khác làm gì? Dù sao con trai của Bảo Lan cũng nuôi nổi bọn họ." Người ta là sĩ quan đấy, tiền rất nhiều.
"Còn không phải sao."
Vu Tiếu và bà Kha không nghe được những lời bàn tán đó. Sau khi về đến nhà, ông Kha và ông nội Kha vừa ăn sáng xong, hai cha con đang chuẩn bị ra đồng làm việc, thấy mẹ con hai người đã về thì chào hỏi một tiếng roi đi làm.
Vu Tiếu dừng xe lại, vào phòng chứa tạp vật lấy gùi đeo lên lưng rồi nói: "Mẹ ơi, con đi cắt cỏ cho heo ăn đây."
Bà Kha nói: "Mẹ đi với con."
Vu Tiếu: "Không cần đâu, mẹ cứ bận việc đi ạ."
Bà Kha: "Lần đầu con lên núi, không biết tình huống trên núi đâu, để mẹ dẫn con đi." Bà Kha thật sự không yên tâm để con dâu đi một mình. Bà nói xong thì vào phòng tạp vật lấy một chiếc gùi khác đeo lên lưng rồi đi theo Vu Tiếu.