Chương 301:
Chương 301:Chương 301:
Bà Kha nói: "Vậy thì chị trách oan thằng bé rồi, hôm nay Tiếu Tiếu đi câu cá, thằng bé đi theo giúp đào giun làm mồi cho cá, Tiếu Tiếu nói bé Ngư bận rộn suốt buổi sáng, nên mới giữ thằng bé ở lại ăn cơm."
Vu Tiếu: "Cháu chào mợ hai."
Vợ cậu hai Phạm trả lời: "Ôi, đứa nhỏ này thì có thể giúp gì chứ, bắt mấy con giun mà cũng ở lại ăn cơm. Tiếu Tiếu à, cháu cứ mặc kệ nó, bằng không cái đuôi của nó lại vểnh lên trời bây giờ. "
Vu Tiếu mỉm cười.
Phạm Gia Ngư nói: "Tối nay cháu còn muốn ở lại đây ăn cơm, thím nhỏ nói cho cháu ở lại ăn tối."
Lời này khiến mọi người đều bật cười.
Vợ của cậu hai Phạm: "Vậy bà mặc kệ cháu đấy, bà về ăn cơm đây."
Bà Kha nói: "Chị dâu chờ đã.." Bà Kha vào bếp cắt một lạng thịt đưa cho vợ của cậu hai Phạm và nói: "Chị dâu, chị đem khối thịt này về nấu cháo cho mẹ ăn đi." Số lượng không nhiều, một lạng thịt cũng chỉ đủ cho một mình bà cụ ăn.
Bà ngoại Phạm còn lớn tuổi hơn ông nội Kha, răng cũng sắp rụng hết rồi, mỗi ngày đều ăn cháo vì chỉ có thể ăn thức ăn mềm. Cho nên ngày nào cũng là gạo trộn với khoai lang nấu cháo, bởi vì chỉ ăn khoai lang thôi thì không tốt, cũng không đủ dinh dưỡng. Mỗi tháng bà cụ ăn từ ba đến ba ký rưỡi gạo, ba đứa con trai chia đều mỗi người một phần. Tháng nào bà Kha cũng gửi nửa ký hoặc một ký gạo và mấy lạng thịt qua đó cho mẹ già. Tuy bà cụ không cần con gái đã gả ra ngoài tới nuôi, nhưng bà Kha không nỡ để bà cụ chịu khổ. May mà con trai út biết phấn đấu, dù tháng nào cũng trích ít gạo và mấy lạng thịt để biếu bà cụ nhưng cũng không ảnh hưởng đến tình hình kinh tế trong nhà.
Quan hệ giữa vợ của cậu hai Phạm và bà Kha rất hòa thuận, bụng của bà không biết cố gắng, chỉ sinh được một đứa con trai, con trai cưới vợ rồi cũng chỉ sinh được một dòng độc đỉnh, cho nên đôi lúc cũng bị nói ra nói vào. May thay cậu hai Phạm có ba anh em, bà Kha lại sinh được năm đứa con trai, cộng cả nội ngoại thì đàn ông trong nhà cũng nhiều, do đó không ai đám nói năng quá khó nghe.
Lúc nhà họ Phạm ra riêng, bà Kha để bà ngoại Phạm ở với cậu hai Phạm, bởi vì trong nhà cậu hai Phạm ít người, yên tĩnh, cũng bớt chuyện bực mình.
Vợ của cậu hai Phạm cũng không khách sáo, cầm thịt rồi đi. Đây là thịt gửi cho bà cụ, nhà bọn họ sẽ không ăn lén, chủ yếu là vì trong nhà ít con nít, không có người thòm thèm, cho nên mỗi lần cô út gửi đồ ăn đều vào bụng bà cụ. Thỉnh thoảng Phạm Gia Ngư cũng được ăn một chút, nhưng đứa nhỏ dù có ăn thì cũng không ăn được bao nhiêu, đa phần vẫn là bà cụ ăn. Từ ngày trở vê từ đơn vị bộ đội đến nay đã được may ngày rồi, Vu Tiếu không cần ra đồng làm việc, sáng sớm mỗi ngày đều theo bà Kha đi cắt cỏ heo, cắt cỏ heo xong thì đi câu cá với bạn nhỏ Phạm Gia Ngư. Tuy không phải ngày nào cũng câu được cá lớn, nhưng mỗi ngày đều câu được ít nhất một con, chẳng qua có mấy khi cá rất nhỏ, còn không lớn bằng lòng bàn tay của cô.
Dần dà, người trong thôn đều đồn đại nhà họ Kha cưới về một nàng dâu lười biếng, bởi vì từ ngày gả đến nay chưa thấy Vu Tiếu xuống ruộng bao giờ. Bà Kha chỉ hừ mũi, có mấy người rảnh quá không có việc gì làm, ăn no rồi cứ thích lo chuyện bao đồng. Nói một câu thật lòng, nhà bọn họ không sống dựa vào công điểm. Ông nội Kha thì thôi không nhắc, nhưng một mình ông Kha làm việc sao có thể nuôi nổi một nhà ba miệng ăn. Cho nên lương thực ở nhà bọn họ đều mua từ bên ngoài, không phải mua từ nhà họ Phạm thì cũng là mua từ mấy đứa con trai. Lương thực mua về đều là khoai lang, nửa ký ba hào, mỗi tháng mua năm mươi ký, cả thảy ba đồng. Phải biết mỗi tháng Kha Cảnh Dương đều gửi về nhà mười lăm đồng, dư sức nuôi cả nhà.
Cho nên bà Kha không hề có ý kiến với việc con dâu không đi làm. Hơn nữa, con dâu vừa vào cửa đã chuẩn bị cho ba người lớn mỗi người hai bộ quần áo, như vậy phải tốn bao nhiêu tiền a? Cũng đủ cho con bé ăn không uống không một năm rồi.