Chuong 311:
Chuong 311:Chuong 311:
Đám Xa Bình đều quen biết bà Kha, dù sao năm nào bà Kha cũng đến mấy lần, muốn không quen cũng khó. Có mấy lần sau khi bà Kha đến sẽ đến quét dọn phòng ký túc xá của bọn họ, rồi còn giặt áo quần, cho nên người trong ký túc xá đều rất quý bà Kha.
"Cái miệng của thằng bé này thật ngọt, còn có Lưu Dương nữa, người đâu rồi? Nào, ăn thịt khô thôi." Bà Kha nói xong thì lấy vá sạch múc một vá nấm xào thịt khô dưa muối đổ vào bát của Xa Bình. Hồi còn trẻ bà Kha thường xuyên đi làm bàn tiệc, từng đến rất nhiều hộ nhà giàu, cho nên rất hiểu biết về vấn đề vệ sinh trên bàn ăn. Dù sao các hộ nhà giàu trước giải phóng đều rất xem trọng quy củ.
"Cảm ơn thím." Xa Bình gap một đũa thịt khô nhét vào miệng rồi nói: "Tay nghề của thím tốt quá, tương đậu và tương thịt trước đó đều rất ngon." Mỗi lần lão đại từ nhà trở lại đơn vị, đồ ăn thức uống đem theo đều bị bọn họ cướp sạch.
Bà Kha thích nhất là nghe mấy lời như vậy: "Hôm nay đến vội vàng nên không kịp chuẩn bị nhiều món, tháng sau thím sẽ làm thêm cho mấy đứa." Tương thịt không rẻ, nhưng tương đậu thì vẫn làm được.
Xa Bình: "Cảm ơn thím ạ."
Sau khi ăn cơm xong, nhóm Vu Tiếu vội vàng trở về nhà dọn dẹp, Xa Bình và Trương Phú Quốc cũng đi theo, bởi vì bọn họ muốn đến giúp đỡ.
Sau khi đến căn nhà mới được cấp, Vu Tiếu nói: "Xa Bình, tôi muốn một bộ bàn ghế, hai chiếc giường, những thứ này có thể đặt trước được không?" May là trên bếp lò trong phòng bếp đã có sẵn nồi sắt, cũng không biết Kha Cảnh Dương đã chuẩn bị nó như thế nào.
Xa Bình nói: "Về phần bàn ghế và giường thì chúng ta có thể đến phòng tạp vật, có lẽ có thể gom được, chúng ta đến đó xem trước."
Vu Tiếu: "Cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo."
Sau khi Xa Bình và Trương Phú Quốc rời đi, trong nhà chỉ còn lại ba người phụ nữ, dù muốn quét dọn cũng không biết nên bắt đầu từ đâu. Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ đành sắp xếp lại mấy thứ vừa đem từ dưới quê lên. Trong đống đồ đem theo, quần áo và chăn được giữ nguyên, chỉ lấy rau dưa ra, rau dưa để bí khí lâu quá thì không tốt.
Ngoài củ cải, dưa chuột, cà chua và rau xanh ra còn có tảo tía mà Vu Tiếu thích ăn, rêu và thịt sò lụa khô. Dùng thịt sò lụa khô nấu cháo rất tiện, không cần kỹ thuật. Dùng tảo tía nấu canh cũng không cần nhiều kỹ thuật, cho nên Vu Tiếu thích nhất chính là hai thứ này. Rêu được dùng để làm bánh tổ, lúc còn ở Ao Tử Sơn, Vu Tiếu từng học làm món đó từ bà cụ Tống. Sau khi lấy hết ra mới thấy không có vật nào hữu dụng lúc này.
Bà Kha nói: "Tối nay chúng ta ở lại nhà khách của đơn vị đi, thằng út chẳng đáng tin chút nào, trong nhà cái quái gì cũng không có." Dù biết con trai đã ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng nhìn căn nhà trống huơ trống hoác này, bà Kha vẫn cảm thấy con trai không đáng tin.
Vu Tiếu nói: "Có lẽ Cảnh Dương ra ngoài khá gấp." Dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Kha Cảnh Dương, anh không giống một người không đáng tin.
"Con á, làm vậy sẽ chiều hư thằng bé." Bà Kha cười mắng.
Vu Tiếu mỉm cười, nhìn Trương Vân Đóa và nói: "Vân Đóa, cái người trắng trẻo vừa rồi tên là Xa Bình, cậu cảm thấy anh ta thế nào?"
Từ lúc ăn cơm chung cho đến giờ, có thể nói Trương Vân Đóa đã có chút hiểu biết về Xa Bình, cho nên cô ấy thẳng thắn nói: "Rất nhiệt tình, cũng rất chăm chỉ, biết cách ăn nói, có lẽ ở chung sẽ không nhàm chán, và... ngoại hình cũng không tệ."
Câu nói một trắng che ba xấu không chỉ có thể áp dụng với phụ nữ, mà ngay cả với đàn ông cũng vậy. Vẻ ngoài của Xa Bình quả thật không tệ, chiều cao khoảng một mét bảy lăm, tuy trắng nhưng không gầy. Vì là quân nhân nên dáng người cao ngất. Người giống như anh ta vậy, nếu đặt ở hiện đại thì cũng được rất nhiều cô gái yêu thích. (/] một trắng che ba xấu (—HXš= T1): da trắng có thể che đi nhiều khuyết điểm khác trên khuôn mặt.
"Vậy có muốn làm quen một chút không? Hay là chờ gặp thêm Lưu Dương rồi hãy quyết định?" Vu Tiếu hỏi.