Chương 314:
Chương 314:Chương 314:
Từ năm 1949. sau khi thành lập đất nước, ngày một tháng năm hằng năm đã được quy định là ngày lễ lao động, cả nước được nghỉ làm một ngày. Ngày hôm đó vô cùng náo nhiệt, nhà máy và các đơn vị liên quan đều cho nghỉ, vì vậy ở huyện li và thành phố đều đông đúc, mọi người đều ra ngoài liên hoan tụ họp.
Không chỉ nhà máy và các đơn vị liên quan, mà ngay cả các đại đội sản xuất cũng cho nghỉ làm hôm đó.
Bà Kha: "Con nói cũng đúng, tóm lại vẫn là thằng út không đáng tin."
Vu Tiếu chỉ cười chứ không nói.
Trong nhà không có gì cần chuẩn bị, Vu Tiếu định sang nhà cách vách mượn cái thùng, gánh nước về lau giường và bàn, sau đó trải chiếu. Nhưng chiếu cô mang theo không lớn như vậy, chiếc giường đôi này cần phải có hai tấm chiếu rộng một mét ghép lại mới đủ. Chuyện này cứ để nói sau, cô nói với bà Kha: "Mẹ ơi, con sang nhà bên cạnh mượn thùng để về gánh nước."
Bà Kha nói: "Mẹ đi chung với con, với sức của con e là không gánh nổi thùng nước đâu." Không phải bà xem thường con dâu, nhưng dáng vẻ nũng nịu này của con bé không giống một người biết gánh nước. Vu Tiếu xấu hổ mỉm cười: "Dạ, vậy chúng ta cùng nhau gánh nhé, chậm chậm thôi, con cũng không yên tâm khi để mẹ gánh một mình." Dù sao bà Kha cũng lớn tuổi rồi, là người đã hơn năm mươi và cận kê sáu mươi.
Bà Kha đồng ý một cách sảng khoái: "Được." Thật ra bà ấy cũng chưa từng gánh nước. Lúc còn là con gái, ở nhà mẹ đẻ có các anh trai gánh. Sau này gả đến nhà chồng thì có chồng gánh, chờ con trai lớn lên thì có con trai gánh. Cho dù hiện tại đã ở riêng, nhưng ông Kha càng già càng dẻo dai, gánh chút nước vẫn không làm khó được ông ấy. Cho nên cuộc sống mấy năm nay của bà Kha vẫn rất tốt. Thật ra đối với bà ấy mà nói, thời điểm khó khăn nhất vẫn là giai đoạn những năm 1960. Trước khi giải phóng, bà đi làm bàn tiệc cho các hộ nhà giàu, không những được ăn ngon, còn có thể đem về nhà, vì được ăn nhiều chất béo nên bọn nhỏ cũng khỏe mạnh lớn lên. Sau giải phóng, thời kỳ trước những năm 1960. khi mà đất nước vẫn chưa bước vào giai đoạn mười năm khó khăn, cuộc sống của bà vẫn không đến nỗi nào. Chỉ là sau này, khi đất nước trở nên khắt khe hơn thì cuộc sống có chút khó khăn. Nhưng nhìn chung điều kiện nhà họ Kha vẫn tốt hơn các các nhà khác nhiều lắm. Bảy đứa nhỏ đều khỏe mạnh trưởng thành.
Bên trái không có ngôi nhà nào, bên phải thì chỉ có một hộ, Vu Tiếu và bà Kha bèn đi đến bên phải, cổng mở, cửa nhà cũng không khóa, nhưng hai mẹ con không tự tiện bước vào, chỉ đứng bên ngoài cất giọng hỏi: "Xin hỏi có ai ở nhà không?"
"Có." Một thanh âm trong trẻo lưu loát vang lên, sau đó một nữ đồng chí trẻ tuổi từ bên trong bước ra, cô ấy bình tĩnh nhìn hai người: "Xin hỏi hai vị có chuyện gì sao?" Giọng điệu không nóng không lạnh, trên mặt cũng không cười, nhìn có vẻ không được thân thiện lắm, khiến cho người ta bất giác muốn lùi bước.
Vu Tiếu mỉm cười, có chút xấu hổ nói: "Xin chào, chúng tôi sống ở căn nhà trong cùng đó, hôm nay vừa mới chuyển đến, chồng của tôi tên là Kha Cảnh Dương, tôi là Vu Tiếu, đây là mẹ chồng của tôi. Hôm nay mới chuyển đến nên có mấy thứ chưa kịp mua, cho nên muốn mượn thùng nhà chị đi gánh nước, không biết có tiện hay không?"
Nữ đồng chí gật đầu, nói mà không hề do dự: "Hai người cứ vào nhà lấy đi." Cô ấy chỉ thùng nước: "Ở trong nhà bếp."
Vu Tiếu và bà Kha vào sân, sau đó bước vào nhà bếp, Vu Tiếu sửng sốt. Căn bếp này cũng sạch sẽ quá đi? Bên trong gần như chẳng có gì, rõ ràng là không hề nổi lửa nấu cơm. Sở dĩ khẳng định không hề nhóm bếp là vì trong bếp không có củi lửa. Nhưng Vu Tiếu cũng không nói gì, cô lấy thùng và một chiếc đòn gánh, rồi nói: "Cảm ơn, lát nữa tôi sẽ trả lại cho chị."
Nữ đồng chí nói: "Không cần cảm ơn."
Sau khi ra khỏi sân, hai mẹ con xách thùng nước đến chỗ lấy nước. Vu Tiếu biết đi nơi nào có thể lấy nước. Lần trước khi đến đây, Kha Cảnh Dương đã dẫn cô đi làm quen không ít chỗ. Và tất nhiên không thể bỏ sót chỗ lấy nước và giặt giũ quần áo rồi.