Chương 315:
Chương 315:Chương 315:
"Có lẽ vị đồng chí đó là một người dễ sống chung." Bà Kha nói.
"A?" Vu Tiếu kinh ngạc: "Sao mẹ lại nói vậy?" Dựa theo tính cách của Vu Tiếu, nếu hôm nay không cần mượn thùng, cô chắc chắn sẽ không qua lại thân thiết với người có tính cách như đối phương. Vu Tiếu là một người dễ sống chung, cũng không phải là người chậm nhiệt. Thêm một điểm nữa, cô không phải là loại nịnh bợ, ý cô không phải là nữ đồng chí đó không tốt, mà là rất khó để bắt chuyện với đối phương. Nói chuyện còn cần bản thân tự tìm đề tài, ai nợ ai chứ.
Bà Kha mỉm cười nói: "Tiếu Tiếu à, đừng thấy mẹ không học nhiều bằng con, tuy con là phần tử trí thức, là người thị trấn, nhưng mẹ dám khẳng định rằng người mẹ gặp còn nhiều hơn con, mẹ đã gặp rất nhiều loại người nên cũng có mấy phần bản lĩnh nhìn người."
Vu Tiếu vội nói: "Đâu có, con cũng không có kiến thức gì, mẹ đã đi theo đất nước từ trước khi kiến quốc đến sau khi kiến quốc, kiến thức của mẹ chắc chắn nhiều hơn con." Lời này là thật.
Bà Kha: "Trước đây mẹ thường đến mấy hộ nhà giàu làm bàn tiệc, đủ loại lão gia, thái thái, còn có nha đầu, quản gia, bọn họ mới thật sự là mặt hổ cười. Có một số người hay cười hì hì nhưng không có nghĩa là người dễ sống chung. Nhưng nữ đồng chí lúc nãy, nhìn thì có vẻ không nhiệt tình, nhưng cho mượn đồ rất sảng khoái, không hề do dự, mẹ cảm thấy tính cách của cô ấy rất dễ chịu, cũng không phải là loại người nhiều chuyện."
Vu Tiếu: "Thật sao? Con không có bản lĩnh nhìn người. Nhưng nếu thật sự giống như mẹ nói thì tốt quá, mọi người đều là hàng xóm, sau này phải hòa thuận với nhau."
Bà Kha: "Con nói đúng."
Hai mẹ con đi gánh nước, trên đường đi có gặp mấy người, chỗ lấy nước giặt quần áo cũng có người, nhưng vì không quen biết nên cũng không nói chuyện.
Sau khi gánh nước về nhà, mỗi người cầm một miếng giẻ để lau chùi. Lau giường xong thì lau bàn ghế. Chờ đến khi đã lau xong thì nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên ngoài, Trương Vân Đóa và Xa Bình đã trở lại. Xa Bình còn khiêng về một chiếc bàn, rộng tâm 60cm, dài tầm 1,2m. Vu Tiếu rất hài lòng với kích thước của chiếc bàn này. Lại nhìn bầu không khí giữa đôi nam nữ trước mắt, Vu Tiếu cảm thấy bọn họ rất đẹp đôi.
Xa Bình: "Chị dâu, cái bàn này phải đặt ở đâu?"
Vu Tiếu chỉ vào một góc bếp: "Đặt ở đây đi." Nhà bếp có chút nhỏ, ước chừng năm mét vuông, sau khi đặt bàn vào lại càng nhỏ hơn nữa. Ở trong mắt người thời đại này, nhà bếp thế này cũng không tính là nhỏ, bởi vì hầu hết các nhà ngang ở thành phố đều không có nhà bếp, dù có thì cũng nối liền với chỗ ăn cơm, chứ không he độc lập một mình. Vu Tiếu vội nói: "Xa Bình à, cảm ơn anh nhé, chờ lão đại của các anh về, sẽ mời các anh một bữa."
Xa Bình nói: "Vậy thì em không khách sáo nữa. Chị dâu còn việc gì cần giúp nữa không?"
Vu Tiếu nói: "Không có."
Xa Bình: "Vậy em đi đây, tạm biệt chị dâu."
Bà Kha và Trương Vân Đóa ở lại đơn vị bộ đội hai ngày, sáng sớm ngày một tháng năm thì lên xe hậu cần về quê. Và tất nhiên, những thứ cần chuẩn bị cho căn nhà mới của Vu Tiếu đều đã chuẩn bị xong. Những thứ như chậu rửa mặt, chậu rửa chân, thau giặt, thùng nước, giỏ, bát đũa, .. đều mua ở đại đội sản xuất và công xã gần đó.
Không thể không nói, sau khi thêm đồ đạc vào, nơi này lập tức giống nhà hơn.
Sáng ngày một tháng năm, Vu Tiếu theo bà Kha và Trương Vân Đóa lên xe hậu cần, bởi vì cô muốn đến huyện lị mua ít đồ. Tuy Vu Tiếu không có khiếu nấu ăn, và đã quyết tâm sẽ đến nhà ăn ăn cơm, nhưng cô vẫn biết nấu cháo khoai lang, trứng luộc và làm sủi cảo. Hơn nữa, trước khi xuống nông thôn cô đã sống ở nhà họ Vu hơn hai mươi ngày, sau khi kết hôn lại ở nhà họ Kha hơn hai mươi ngày, cộng thêm ký ức mười mấy năm của nguyên chủ, không có chuyện Vu Tiếu không biết nấu ăn, hoặc là nói, dựa vào những kinh nghiệm đó, khả năng nấu nướng của Vu Tiếu cũng không đến nỗi nào... Chỉ là cô không có thói quen đó.