Chương 318:
Chương 318:Chương 318:
Mười hai giờ, xe đã về tới đơn vị bộ đội.
Khi xe vừa về tới, Vu Tiếu đã thấy bóng dáng quen thuộc đứng trước cổng đơn vị, cô ngạc nhiên mở to hai mắt, Kha Cảnh Dương đã quay lại rồi?
"Kha Cảnh Dương." Vu Tiếu nhịn không được gọi tên anh, trong giọng nói không dấu được vui sướng, dẫn đến rất nhiều người tò mò nhìn anh.
Kha Cảnh Dương cũng rất ngạc nhiên, hôm nay vừa về tới đơn vị đã có binh lính nói với anh rằng Vu Tiếu đã lên xe hậu cần đi huyện lị. Anh trở về căn nhà mới được đơn vị cấp và thấy bên trong rất khác. Sau khi nghỉ ngơi một lúc, thấy đã sắp mười hai giờ nên mới ra cổng chờ cô, không ngờ khi thấy anh cô lại vui vẻ như vậy. Chờ xe dừng hẳn, Kha Cảnh Dương duỗi tay về phía cô: "Xuống xe thôi."
Vu Tiếu trực tiếp nhét một chiếc bình giữ nhiệt vào lòng anh: "Cầm lấy."
Kha Cảnh Dương: "..."
Vu Tiếu hừ một tiếng: "Bình giữ nhiệt này nặng lắm." Bình giữ nhiệt ở thời đại này nặng thật.
Kha Cảnh Dương nhận lấy bình giữ nhiệt rồi đặt xuống đất, kết quả mới ngẩng đầu lên lại bị nhét thêm một bình nữa, sau đó nào là bếp lò, nồi đất, gạo... vân vân. Kha Cảnh Dương cũng phục cô luôn rồi, một cô nhóc như cô sao lại mua nhiều đồ như vậy chứ? Anh nói: "Nếu anh vẫn chưa về, em tính ôm đống này về nhà bằng cách nào?"
Vu Tiếu trơn trắng mắt rồi nói: "Em có miệng mà, có thể nhờ mấy đồng chí ở đây giúp đỡ. Hơn nữa, dù có đặt đồ ở đây rồi đi thêm mấy chuyến thì cũng không mất được."
Kha Cảnh Dương bỗng dưng cảm thấy mình thật ngốc khi hỏi ra câu hỏi này: "Em nói có lý."
Vu Tiếu nói: "Nhanh cầm đồ về thôi, muộn nữa thì nhà ăn sẽ không còn gì để ăn."
Kha Cảnh Dương: "Em đợi đã, anh đi tìm một chiếc xe kéo."
Vu Tiếu: "Anh nhanh lên một chút."
Xe kéo ở đơn vị không thiếu, chưa đầy năm phút Kha Cảnh Dương đã tìm được một chiếc xe kéo, có xe kéo rồi thì mấy đồ đạc lỉnh kỉnh này đã không còn là vấn đề nữa. Hai người kéo đồ về nhà, chuyển hết vào phòng khách, sau đó cầm cà mèn chạy đến nhà ăn.
Vu Tiếu thấy mình đi chậm, đến muộn thì sẽ hết đồ ăn, nên thúc giục Kha Cảnh Dương: "Đồng chí Kha này, anh chạy nhanh đi mua đồ ăn trước, em sẽ đến sau, nếu không sẽ hết đồ ăn mất."
Kha Cảnh Dương: ".." Em nói có lý. Kha Cảnh Dương cầm cà mèn chạy nhanh về phía nhà ăn.
Khi Vu Tiếu đến nhà ăn, Kha Cảnh Dương đã gọi xong món và ngồi ở vị trí cũ vẫy tay với cô. Vị trí cũ tất nhiên là chỗ mà bọn Xa Bình hay ngồi, bên cạnh Kha Cảnh Dương chẳng phải là bọn họ đấy sao? Xa Bình còn đang phấn khởi nói gì đó.
"Anh gọi món gì vậy?" Vu Tiếu đến ngồi ở vị trí đối diện với Kha Cảnh Dương.
Kha Cảnh Dương nói: "Tùy tiện gọi mấy món, canh cải trắng, đậu phụ kho thịt, đã gọi cơm cho em rồi." Hai người ăn hai món, mọi người đều ăn như vậy. Có người tiết kiệm thì hai người một món. Nhưng cơm trong mỗi bát đều rất đầy.
Bọn họ dùng cà mèn nên của người khác là một bát cơm còn Vu Tiếu là một hộp cơm, cô giữ lại cho mình một ít, khoảng một trăm năm mươi gam, phần còn lại đều đưa cho Kha Cảnh Dương: "Cơm của em nhiều quá."
Kha Cảnh Dương cũng không khách sáo, du sao anh cũng ăn hết.
Đồ ăn ở nhà ăn đơn vị rất tươi mới, bộ đội nhiều người, trước giờ chỉ có không đủ ăn chứ không có ăn không hết. Mặc kệ là canh cải trắng hay đậu phụ kho thịt, món nào Vu Tiếu cũng thấy ngon.
Xa Bình nhìn Kha Cảnh Dương, rồi lại nhìn Vu Tiếu, sau đó cười hì hì nói: "Chị dâu, chuyện lần này phải cảm ơn chị. "
Nghe thấy Xa Bình nói cảm ơn, Lưu Dương vừa ra ngoài làm nhiệm vụ về ghen tị muốn chết: "Chị dâu, sao chị lại nhân lúc em không có nhà mà giới thiệu đối tượng cho Xa Bình thế? Vậy em thì sao?" Hôm nay anh ta và lão đại vừa về tới đơn vị thì nghe tin thằng nhãi Xa Bình đã có bạn gái, hơn nữa còn là bạn gái do chị dâu giới thiệu, Lưu Dương ghen tị muốn chết. Lưu Dương cảm thấy nếu anh ta có mặt ở đó thì cô gái đó nhất định sẽ nhìn trúng mình, là đàn ông thì phải giống anh ta, cọng mì trắng như Xa Bình thì tính là đàn ông gì?