Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 319 - Chương 319:

Chương 319: Chương 319:Chương 319:

Phụ nữ hơi đen một chút mà đứng gần Xa Bình thì tự ti phải biết.

"Em giới thiệu đối tượng cho Xa Bình à?" Kha Cảnh Dương không hề biết chuyện này. Anh nghe Lưu Dương nói vậy thì rất ngạc nhiên.

Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, anh đoán xem người đó là ai."

Kha Cảnh Dương nhướng mày, anh thật sự rất tò mò: "Là nữ thanh niên trí thức ở Ao Tử Sơn hả?" Khi giới thiệu đối tượng cho người khác, thường thì người ta sẽ giới thiệu người thân hoặc bạn bè của mình, cô không có người thân ở đây, vì vậy chỉ có thể là bạn bè. Nhưng nếu là bạn bè thì hiển nhiên là người ở Ao Tử Sơn chứ không phải ở Phạm Gia Câu.

Vu Tiếu nói: "Là người Ao Tử Sơn, nhưng không phải là thanh niên trí thức, em cũng không có bao nhiêu giao tình với mấy thanh niên trí thức ở đó, không tính là bạn bè, người mà em giới thiệu là Trương Vân Đóa, con gái của đại đội trưởng Ao Tử Sơn.

Kha Cảnh Dương bật cười: "Đồng chí Vu thật lợi hại nha."

Xa Bình: "Mắt nhìn của chị dâu thật tốt, đồng chí Trương không chỉ xinh đẹp mà còn tốt tính."

Lưu Dương: "Xem cậu vui thành cái dạng øì rồi." Anh ta ai oán nhìn Vu Tiếu: "Chị dâu, chị cũng giới thiệu cho em một người đi." Xót xa thay, mọi người đều kết hôn rồi, Xa Bình có bạn gái rồi cũng sẽ kết hôn, chỉ còn anh ta vẫn chưa có mảnh tình nào, rồi sau này phải sống tiếp thế nào đây?

Vu Tiếu nói: "Tạm thời không có, lần này cũng là vừa vặn có, nếu lần sau còn có thì tôi sẽ lưu ý giúp anh."

Lưu Dương: "Vậy cảm ơn chị dâu trước."

Sau khi ăn xong, Vu Tiếu theo Kha Cảnh Dương về nhà. Đồ mua lúc sáng vẫn chưa thu xếp xong, nhưng giờ đã có sức lao động miễn phí, Vu Tiếu nói mà không hề khách khí: "Đồng chí Kha, anh chuyển mấy thứ này xuống bếp đi, rồi đi gánh đầy nước. Đúng rồi, trong nhà không có củi, anh phải đi nhặt củi nữa."

Kha Cảnh Dương: ".. Em quả thật không biết khách khí là gì mà."

Vu Tiếu trợn trắng mắt nhìn anh: "Ngày đó đến đây trong nhà chẳng có gì cả, đều là mẹ và em đi mua về, mẹ anh còn nói anh không đáng tin chút nào."

Mỗi lần Kha Cảnh Dương thấy cô trợn trắng mắt đều muốn cười. Nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau ở cung tiêu xã, cô cũng trợn trắng mắt với Ôn Nhu như vậy, thật ra lúc đó anh rất muốn nói với cô rằng: "Cô gái nhỏ à, bản lĩnh trợn trắng mắt của cô thật cao cường." Vu Tiếu theo bản năng lại muốn tron mắt nhìn anh, nhưng mắt mới trợn lên một nửa thì cố nén lại.

Xì.. Kha Cảnh Dương nhịn không được bật cười ha hả, biết mình đã chọc giận cô nên xách thùng nước chuồn mất.

Vu Tiếu thấy dáng vẻ chạy trối chết của anh thì nhịn không được bật cười, cô đột nhiên cảm thấy cuộc sống thế này cũng không tệ. Hôn nhân hợp tác, cũng giống như bạn bè khác giới thuê chung nhà vậy. Bỗng nhiên cảm thấy... có chút lãng mạn.

Trong lòng của mỗi một cô gái đều ôm ấp khát khao với sự lãng mạn, đặc biệt là con gái đời sau. Giống như Vu Tiếu vậy, cô là phú nhị đại, trong cuộc sống chẳng thiếu thốn gì, có lẽ thứ mà cô mong muốn nhất chính là sự lãng mạn và cảm giác kích thích, là thứ có thể hấp dẫn cô.

Rất nhanh Kha Cảnh Dương đã gánh nước về, anh nói: "Lúc ra giếng lấy nước anh đã hỏi người ở đó, họ nói củi ở đây có thể đặt mua, mỗi tháng hai hào một bó củi, một bó năm mươi ký. Trước tiên chúng ta cứ mua một bó trước, sau này có thời gian rảnh anh sẽ đi nhặt củi, chiều nay phải viết báo cáo công tác, khá là bận."

Tất nhiên Vu Tiếu không có ý kiến gì, một bó củi chỉ mới một hào, như vậy bớt việc rất nhiều.

"Nhiệm vụ lần này của anh có thuận lợi không? Người không có chuyện gì chứ?" Kha Cảnh Dương biết cô không phải muốn nghe ngóng về nhiệm vụ của mình nên nói: "Rất thuận lợi, anh không sao, các chiến hữu trong đội ngũ cũng không có chuyện gì, chỉ có một người bị thương nhẹ, không phải là vấn đề gì lớn."

Vu Tiếu nghe vậy thì gật đầu, không nói nữa.

Kha Cảnh Dương: "Anh đi chuyển củi trước."

Vu Tiếu nói: "Anh đi đi."
Bình Luận (0)
Comment