Chương 322:
Chương 322:Chương 322:
Kha Cảnh Dương thấy bếp lò trong sân, mùi thức ăn bay ra từ chiếc nồi đất kê trên bếp lò, anh nhìn mà câm nín. Có nhà ai nấu đồ ăn ngon mà nấu trong sân đâu chứ? Cô gái nhỏ này chỉ giỏi lem thèm người khác thôi."Đồng chí Vu Tiếu à..."
Vu Tiếu từ trong bếp di ra: "Anh về rồi à?"
Kha Cảnh Dương gật đầu, lại chỉ vào bếp lò và hỏi: "Sao lại đem bếp lò ra ngoài nấu vậy? Mỗi lần mẹ anh nấu ăn đều đóng cửa sổ rất kĩ, chỉ sợ người khác ngửi thấy mùi thức ăn."
Vu Tiếu biết thói quen của người ở thời đại này, cô nói: "Khói trong bếp quá nồng, rất khó ngửi, đặt bếp lò trong sân thì tiện hơn. Anh đã về rồi thì chúng ta ăn tối thôi."
Kha Cảnh Dương bước vào bếp, thấy trong bếp chẳng có gì thì hỏi: "Em nấu gì vậy? Không phải là cái nồi trên bếp lò đấy chứ? Nấu cháo hả?"
Vu Tiếu nói: "Cháo đấy, nếu anh ăn không quen thì có thể đến nhà ăn mua chút gì đó."
Kha Cảnh Dương: "Anh không kén ăn, có thể lấp đầy bụng là được."
Vu Tiếu: "Vậy anh bưng nồi đất đặt lên bàn đi, nồi có chút nóng, anh lấy gì đó lót tay mà bưng, cẩn thận đấy."
"Ừ" Trên bàn còn có hai bát thức ăn do bà Kha nấu lúc sáng sớm, một bát nấm hương xào dưa muối và một bát mắm củ cải.
Kha Cảnh Dương đặt nồi lên bàn, sau đó mở nắp nồi ra, ngay lập tức, một trận mùi thơm nồng nàn hơn tỏa ra: "Thơm quá." Kha Cảnh Dương không khỏi nói. Cháo trong nồi được hầm rất nhừ, bên trên được điểm tô một lớp dầu mỏng, lớp dầu này được đun từ thịt sò khô và trứng gà thái sợi. Đúng vậy, trong nồi cháo ngoài thịt sò khô và rau xanh thái nhỏ còn có trứng gà thái sợi. Trứng gà thái sợi được cắt nhỏ từ trứng gà chiên, làm vậy khá tiện. Cho ít đầu ăn vào nồi, sau đó đập trứng vào, điều chỉnh lửa nhỏ, để trứng gà chậm rãi ngưng thành dạng bánh rồi thái thành sợi nhỏ. Mặc dù Vu Tiếu không quá giỏi việc bếp núc, nhưng loại kỹ thuật không cần dùng kỹ năng cao siêu này thì cô vẫn biết.
"Đây là cháo gì vậy?" Kha Cảnh Dương thấy Vu Tiếu lấy bát ra thì chủ động nhận bát múc cháo cho hai người.
Vu Tiếu nói: "Gạo tẻ, thịt sò lụa khô, trứng gà và rau xanh. Thịt sò khô mua từ các hương thân trong thôn, rau xanh thì hái ở nhà mang đến. Nhưng cháo hơi nhạt vị, nếu anh muốn ăn mặn hơn thì có thể thêm chút muối."
Kha Cảnh Dương: "Không cần đâu, không phải còn có đồ ăn sao?" Kha Cảnh Dương nói xong múc một muỗng cho vào miệng, sau đó hai mắt lập tức sáng lên: "Cháo này ăn ngon quá, hương vị rất tươi mới, có chút vị mặn nhàn nhạt, gạo nấu cũng rất nhừ, xem ra tài nghệ bếp núc của đồng chí Vu Tiếu rất tốt nha, sau này anh có lộc ăn rồi."
Vu Tiếu cười ha ha: "Tài nghệ nấu nướng của em không tốt đâu, em chỉ biết nấu cháo thôi. Nấu cháo thì chỉ cân cho hết vào nồi nấu là được, nếu không đủ nước thì thêm nước, tự mình theo dõi đến khi cháo chín. Nếu là xào thức ăn thì em bó tay." Cô không muốn phồng má giả làm người mập đâu: "Sở dĩ cháo có mùi vị là vì sò lụa khô có vị mặn. Hải sản sau khi phơi khô thường có vị mặn." Trừ khi dùng nước luộc roi mới phơi khô, nhưng sò lụa khô thì sẽ trực tiếp phơi khô chứ không luộc chín, cho nên vị mặn vẫn còn đọng lại.
Kha Cảnh Dương nào biết mấy chuyện đó: "Cái øì anh cũng không hiểu, ngay cả cơm anh cũng không biết nấu, sau này phải nhờ vả đồng chí Vu Tiếu rồi." Anh quả thật không biết nấu cơm. Lúc nhỏ ở nhà có mẹ nấu cho ăn, bởi vì thành tích tốt, lại thích đọc sách nên mẹ anh chưa từng để anh làm việc gì. Sau này lớn hơn một chút, mọi người trong nhà bắt đầu ra riêng, nhưng năm nào anh cũng cầm khen thưởng về nhà, có tiền, cũng có lương thực, thậm chí vì thành tích tốt nên anh còn được miễn học phí, cho nên mẹ anh rất bớt lo về anh. Do đó từ nhỏ đến lớn anh chưa từng có cơ hội xuống bếp.
Sau này lớn lên, sau đó đi lính, mỗi lần ve nhà đều sẽ giúp cha mẹ làm việc. Nhưng này đó đều là việc dưới ruộng chứ không phải là việc trong bếp. Hơn nữa, anh cũng không có hứng thú học nấu ăn.