Chương 356:
Chương 356:Chương 356:
Thím Dương gật đầu: "Thỉnh thoảng cũng muốn nhờ cháu mua giúp mấy chai bia, lão Dương thích uống rượu, mỗi bữa cơm đều thích uống mấy ngụm. Có điều ngày thường thím không cho ông ấy uống rượu, uống rượu nhiều hại thân, nhất là người ở vị trí như ông ấy. Cháu cũng phải quản lý Tiểu Kha một chút, thỉnh thoảng uống rượu cũng được, nhưng không thể uống thường xuyên."
Vu Tiếu nói: "Thím nói đúng ạ, cháu sẽ chú ý. Thím ngồi đi, đoàn trưởng Dương vẫn chưa đến ạ”
Thím Dương: "Ông ấy sao, chưa đến giờ cơm sẽ chưa xuất hiện đâu. Cháu còn muốn rửa đồ ăn gì nữa không?"
Vu Tiếu: "Không cần đâu thím, thức ăn đều làm xong hết rồi ạ, cháu nấu một nồi canh nữa là xong rồi."
Thím Dương: "Cháu làm nhanh thật đấy, sáng sớm đã bận rộn làm rồi đúng không?"
Vu Tiếu: "Không đâu ạ, hôm qua, lúc tan làm, cháu đã mua một chút thức ăn ở tiệm cơm về, hy vọng thím không chê ạ."
Thím Dương cười: "Cháu thật thông minh."
Nồi sành trên bếp đang nấu canh, Vu Tiếu cũng không có việc gì làm, nên ở bên cạnh nói chuyện với thím Dương. "Lão Kha..." Một tiếng gọi nữa vang lên, có bốn người đi vào trong sân, một nam một nữa và hai đứa trẻ. Người đàn ông không cao lắm, khoảng một mét bảy ba, da hơi đen, nhưng mà đường nét trên gương mặt vô cùng nam tính. Người phụ nữ rất xinh đẹp, có vẻ đã ăn mặc ti mi một phen. Bọn họ mang theo hai bé gái, hai cô bé cũng mặc quần áo sạch sẽ.
Kha Cảnh Dương nghe thấy tiếng nói liền đi ra khỏi phòng bếp: "Lão Đồ tới rồi." Anh gọi Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, đây là lão Đồ, còn đây là vợ của anh ấy, đồng chí Hà. Còn có mấy đứa nhỏ nhà bọn họ, lúc trước chưa có cơ hội giới thiệu với em." Lão Đồ tên là Đồ Hữu Lượng, có quan hệ khá tốt với Kha Cảnh Dương, gần như là quan hệ đàn anh đàn em. Cha của Đồ Hữu Lượng là thầy giáo của Kha Cảnh Dương ở trường quân đội, cho nên Kha Cảnh Dương và Đồ Hữu Lượng đã quen biết trước khi anh vào bộ đội: "Lão Đồ, đây là vợ của em, Vu Tiếu."
Đồ Hữu Lượng: "Chào em dâu, thằng nhóc này về sau có em quản lý, thật sự là quá tốt."
Vợ của Đồ Hữu Lượng là Hà Lệ Viện cũng nói: "Còn không phải sao, cuối cùng cũng kết hôn, cũng không khiến người khác lo lắng nữa, cô em chồng nhà chúng tôi vẫn luôn nghĩ đến chú đó." Hà Lệ Viện vừa nói vừa nhìn Vu Tiếu: "Em dâu thật là lợi hại, vậy mà có thể thu phục được Cảnh Dương."
Vu Tiếu nghe vậy, cảm thấy lời này có chút kỳ quái. Nhưng mà cô cũng để ý, chỉ cười nói: "Cảm ơn chị dâu đã khen, có thể ga cho anh ấy mới là phúc của em đó."
Hà Lệ Viện cười cười: "Em dâu thật là giỏi, đâu giống như chị, ngay cả thức ăn cũng không biết làm, học kiểu gì cũng không được. Hôm nay may mắn có thể nếm thử tay nghề của em dâu, thật là tốt."
"Mẹ, có kẹo sữa thỏ trắng và nước có ga, con muốn ăn."
"Mẹ, con cũng muốn ăn, con có thể ăn không?"
Hà Lệ Viện nói: "Mẹ đã dạy các con như thế nào, khi đến nhà người khác làm khách, bất luận muốn làm 8gi thì đều phải hỏi ý kiến của chủ nhà. Vì vậy, các con phải hỏi thím Vu của các con một câu."
Hai bé gái lập tức nhìn về phía Vu Tiếu, nhưng mà bởi vì hôm nay là lần đầu tiên tới đây, cả hai cũng không quen Vu Tiếu nên không mở miệng.
Vu Tiếu ngăn lại nói: "Này có là gì, các con muốn ăn kẹo thì cứ lấy." Nói xong lại gọi Kha Cảnh Dương: "Cảnh Dương, anh mở nước có ga đi."
"Được
"Cảm ơn thím." Nghe thấy Vu Tiếu nói như vậy, hai cô bé đều cười với Vu Tiếu.
"Đông vui quá nha!" Lại có hai người nữa bước vào sân, là vợ chồng Thi Cần ở bên cạnh: "Chúng tôi còn tưởng mình đến sớm chứ, có vẻ như chúng tôi đến muộn nhất rồi."
"Một chút tâm ý." Vợ của Thi Cần cũng xách theo một cái rổ, bên trong có trứng gà và đường đỏ.
Đây là lần thứ hai Vu Tiếu gặp vợ của Thi Cần, lần trước chính là lúc đến mượn thùng nước, sau đó thì chưa gặp lần nào. Nhưng mà cô đi làm cả ngày, không gặp cũng là chuyện bình thường: "Mọi người khách sáo quá, mau vào trong ngồi."
Đến mười một giờ, mọi người bắt đầu ăn cơm, nam đồng chí một bàn, nữ đồng chí một bàn.