Chương 358:
Chương 358:Chương 358:
Hà Lệ Viện: "Chứ còn gì nữa, đứa nhỏ ngàn vạn chờ mong mới có, chị chỉ hận không thể ở bên chúng mỗi ngày, lúc nào cũng lo lắng bọn chúng có chuyện, cho nên phải tự mình nhìn mới yên tâm."
Vu Tiếu có chút bất ngờ, rất nhiều người ở thời đại này đều trọng nam khinh nữ, không ngờ Hà Lệ Viện lại không phải. Vu Tiếu cảm thấy, ở thời đại này, nữ đồng chí không trọng nam khinh nữ đều đáng được tôn trọng: "Chị dâu nói đúng."
Hà Lệ Viện: "Đúng rồi, em dâu, chị nhớ Cảnh Dương là con út trong nhà phải không? Khó khăn lắm mới kết hôn, chắc hẳn cha mẹ của Cảnh Dương đều đang mong ngóng cháu trai cháu gái phải không?"
Vu Tiếu nói: "Thật ra cũng không có, mẹ chồng của em nói bà ấy có rất nhiều cháu trai cháu gái rồi, không thấy hiếm nữa. Vả lại năm nay em mới mười bảy tuổi, vẫn còn sớm lắm ạ."
Hà Lệ Viện cười cười: "Thím Kha đúng là không giống người thường. Đúng rồi, không biết em dâu là người ở đâu?"
Vu Tiếu: "Huyện lị X ạ."
Hà Lệ Viện: "Huyện lị X? Là chỗ nào? Chưa nghe bao giờ."
Cả nước rộng như vậy, nhiều các tỉnh các huyện như vậy, một huyện lị X không nổi tiếng gì, Hà Lệ Viện không biết cũng bình thường. Ngay như Vu Tiếu, có rất nhiều nơi ở thế giới hiện thực mà cô không biết.
Một bữa cơm trôi qua, hầu như là Hà Lệ Viện và Vu Tiếu nói chuyện, vợ của Thi Cần không hề nói câu nào, thím Dương thỉnh thoảng mới nói một câu. Bàn của nữ đồng chí bên này ăn khá nhanh, bọn họ đã ăn xong, các nam đồng chí vẫn còn đang uống rượu.
"Mẹ, con buồn ngủ, muốn đi ngủ, mẹ ở bên cạnh con được không?" Đồ Tiểu Tuệ lôi kéo Hà Lệ Viện làm nững.
Hà Lệ Viện xoa đầu con gái: "Ngoan, chờ một chút."
"Con không muốn, con buồn ngủ lắm, mẹ, con muốn về nhà.. Con muốn về nhà.." Đồ Tiểu Tuệ nói, miệng nhỏ vểnh lên muốn khóc.
Hà Lệ Viện không có cách nào khác, đành nói với Vu Tiếu: "Em dâu, rất xin lỗi, vốn định ở lại dọn dẹp cùng mọi người, nhưng mà đứa nhỏ... Chị về trước, chờ con bé ngủ rồi, chị sẽ quay lại đây nhé."
Vu Tiếu nói: "Chị dâu nói gì vậy, một mình em cũng có thể dọn được, chị đưa bọn nhỏ về trước đi, chúng quan trọng hơn."
Hà Lệ Viện dắt hai con gái ra khỏi sân.
Thím Dương và vợ của Thi Cần đều ở lại, hai người đều ngồi ở trong sân. Thức ăn còn lại của bàn nữ đồng chí đều chuyển sang bàn của nam đồng chí, bàn bên này chỉ còn lại một ít bát đũa, cũng không vội dọn dẹp.
Vu Tiếu ngồi xuống bên cạnh bọn họ: "Thím, bọn nhỏ ở cô nhi viện sao rồi ạ?"
Nhắc đến chuyện này, thím Dương cảm kích nói: "Đến bây giờ, bọn nhỏ vẫn luôn muốn cảm ơn cháu. Cháu mua cho chúng kẹo và bột Phú Cường, khiến cho chúng vui vẻ mấy ngày trời. Nếu có cơ hội thì cháu nhớ đến cô nhi viện chơi, thím sẽ giới thiệu cháu với bọn nhỏ."
Vu Tiếu biết bọn họ cảm kích, từ khi nhận được điểm thiện cảm từ bọn họ là biết, điểm thiện cảm thể hiện sự cảm kích của bọn họ đối với mình: "Chờ tháng sau, cháu được phát lương thì sẽ đi thăm chúng, cháu sẽ mua thêm một chút kẹo và sách vở gì đó nữa, có rất nhiều đứa nhở trong đó bắt đầu đi học rồi đúng không ạ?"
Thím Dương nói: "Đúng vậy, có rất nhiều nhóc con đi học, nếu bọn chúng biết cháu muốn mua bút chì và sách vở cho mình, nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ."
Vợ của Thi Cần nghe thấy bọn họ nhắc đến cô nhi viện, cũng có chút tò mò: "Cô nhi viện làm gì vậy? Bên trong đều là cô nhi sao?"
Thím Dương nói: "Không phải, một phần của cô nhi viện là cô nhi, phần còn lại là những đứa nhỏ mà phòng người nhà bên này gửi, giống như nhà trẻ. Nhưng mà đều giống nhau, cho nên vẫn gọi là cô nhi viện. Mà những đứa nhỏ trong cô nhi viện đều là con của liệt sĩ, có đứa nhỏ mất cha, mẹ tái giá, ông bà nội lại đối xử không tốt, cho nên bộ đội sẽ tiếp nhận đứa trẻ đó.
Tính ra, trong cô nhi viện có một đứa nhỏ tốt hơn những cô nhi khác một chút, mặc dù cha của nó đã hy sinh, mẹ cũng tái giá, nhưng mà mẹ của nhóc đó thỉnh thoảng sẽ gửi đồ cho nó, tốt hơn những đứa trẻ khác nhiều."