Chương 374:
Chương 374:Chương 374:
Bánh quy bà Kha lấy ra là bánh quy trong hộp sắt hồi tháng tư Vu Tiếu đưa cho, cũng chính là đồ Châu Mật Hồng gửi đến. Vu Tiếu nhìn bà lấy ra bốn miếng bánh quy đưa cho bà Trương và Trương Vân Đóa mỗi người hai miếng, cô còn nghĩ, không biết số bánh quy này có bị quá hạn hay không.
Nhưng mà rõ ràng không thể nào. Bà Kha cũng vì thấy Vu Tiếu coi trọng Trương Vân Đóa, quan hệ với Trương Vân Đóa rất tốt, bà mới lấy ra. Nếu như là người khác, bà nào có nỡ lấy ra chứ.
Lúc chia bánh quy cho bà Trương và Trương Vân Đóa, bà Kha còn nói: "Bánh quy này là đồ gửi từ thủ đô đến, Tiếu Tiếu hiếu thuận nên mới cho tôi, ăn ngon lắm, hai người cũng đừng chỉ cầm, mau ăn đi." Bánh quy thời nay cơ bản đều là bán theo cân, trên bánh quy được rắc thêm ít đường trắng đã coi như là đồ quý giá rồi, vì vậy loại bánh quy được gói trong hộp sắt này càng quý giá hơn.
Bà Trương và Trương Vân Đóa không phải người hay xấu hổ, thấy bà Kha nói như vậy bọn họ liền ăn. Bà Trương khen liên mồm: "Thanh niên Vu thật hiếu thuận, trước đây hồi còn ở Ao Tử Sơn, cô bé cũng rất chăm chỉ lại còn giỏi giang."
Bà Kha nghe thấy đối phương khen con dâu mình, bà rất vui: "Đúng vậy, cô con dâu này tôi rất vừa ý." Đây là lời nói thật lòng.
Bà Trương: "Ấy, chị đúng là có mắt nhìn mà." Vu Tiếu cười nói: "Ánh mắt của mẹ quả thực rất tốt, không những chọn trúng con, cho dù là bốn chị dâu trong nhà, cũng không ai kém cả. Hơn nữa, mẹ là người mẹ chồng rất tốt, bốn người chị dâu bây giờ đều đã được ở riêng, mỗi năm ai cũng nhớ đến sinh nhật mẹ, muốn làm đồ ăn ngon cho mẹ ăn."
Da mặt bà Kha vốn dày nhưng được con dâu khen nhiều quá bà cũng thấy ngượng, bà vẫn cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi ấy à, tôi không hề thích việc gây khó dễ con dâu, gây khó dễ con dâu chẳng phải là khiến con trai khó xử à, người làm mẹ sao có thể để con trai mình khó xử được chứ?"
Lời này thì bà Trương rất tin tưởng, dù sao thì nhà họ Kha đã tách ra ở riêng, nếu như mẹ chồng muốn gây khó dễ cho con dâu, nào có cho phép tách ra ở riêng sớm như vậy chứ: "Đúng vậy, nếu nhà ai cũng giống như nhà chị thì đều hòa thuận cả."
Hai người này, một người có ý khen, một người thích được khen, đúng là rất hợp nhau. Nói chuyện đến gần trưa, bà Trương và Trương Vân Đóa mới đứng dậy chào tạm biệt, bà Trương chỉ vào giỏ ở bên cạnh nói: "Chị à, chúng tôi phải về đây, đây là tấm lòng của chúng tôi, thực sự rất cảm ơn thanh niên Vu đã giới thiệu công việc cho con gái tôi."
Bà Kha vội vàng nói: "Không cần, không cần đâu, hai đứa là bạn bè, không cần phải tặng gì đâu, thời buổi này có nhà ai tích góp được ít đồ mà dễ dàng đâu." Bà Trương nghiêm túc nói: "Chị đừng nói vậy, nếu chị không nhận lấy, tôi sẽ thấy ngại lắm. Hơn nữa những thứ này không đến nửa tháng lương của Vân Đóa, kể ra thì cũng là chúng tôi keo kiệt, tặng có mấy món đồ này."
Bà Kha nghe thấy bà ấy nói như vậy, bà nói: "Chị đã nói vậy rồi thì tôi cũng không khách sáo nữa."
Bà Kha: "Nên như vậy, chị đừng khách sáo với tôi làm gì. Thanh niên Vu, chúng ta về đây, sáng sớm ngày mai thím sẽ đưa Vân Đóa sang cùng cháu đến thành phố."
Vu Tiếu: "Hai người đợi cháu ở lối rễ là được, đồ cần dùng nhớ mang đi. Chăn thì có thể để sau, đến đó có thể tạm thời ở trong nhà khách của quân doanh.”
Trương Vân Đóa: "Tôi biết rồi, tạm biệt Tiếu Tiếu, tạm biệt Thím."
Bà Kha: "Tạm biệt, tạm biệt!”
Đợi sau khi bà Trương và Trương Vân Đóa đi rồi, bà Kha đến xem cái giỏ, mở ra nhìn bên trong xong, bà kinh ngạc nói: "Sao lại tặng nhiều đồ như vậy chứ? Số trứng gà này cũng phải ba cân. Ngày mai lúc con về quân doanh nhớ mang trứng gà theo."
Vu Tiếu nói: "Con và Cảnh Dương không cần nhiều như vậy, trời nóng, để lâu sẽ hỏng, con mang một cân đi là được, số còn lại thì cha mẹ và ông nội phải cố ăn hết thật nhanh." Bà Kha nghe lời cô nói xong thì bật cười: "Vậy được. Thịt gà này có thể kho tàu buổi trưa rồi tối hầm canh, cắt một ít ra làm tương thịt. Nhưng mà trời nóng nên tương thịt phải làm mặn hơn trước."
Nhắc đến tương thịt, Vu Tiếu nói: "Mẹ, mẹ làm thêm mấy bình tương đậu, con cầm đến tiệm cơm thử xem có thể bán không. Cả nấm lần trước nữa, nếu trong nhà có nhiều, con cũng cầm đi thử xem. Mẹ thấy thế nào?"
Có thể kiếm tiên bà Kha đương nhiên vui rồi, nhưng mà: "Liệu có phải là đầu cơ trục lợi không?" Bà lo lắng chuyện này sẽ liên lụy đến con trai và con dâu.
Vu Tiếu nói: "Không đâu mẹ, tiệm cơm quốc doanh của con cũng không phải con buôn, tiệm cơm quốc doanh của bọn con thu mua giống như Cung Tiêu Xã, sao có thể là đầu cơ trục lợi được chứ? Việc này con sẽ xin ý kiến của chủ nhiệm, mẹ yên tâm. Nếu như không được thì bọn con để lại ăn."
Bà Kha nói: "Vậy được, chiều mẹ làm tương đậu cho con."Bình thường lúc rảnh rỗi bà sẽ lên núi hái rau dại, hái nấm, đều phơi khô để tích trữ, quả thực có không ít. Nếu như có thể bán kiếm ít tiền bà đương nhiên là bằng lòng rồi.
Vu Tiếu lại nói: "Mẹ, trứng vịt muối và trứng vịt bắc thảo mẹ biết làm không?"
Bà Kha: "Trứng vịt muối mẹ biết làm, nhưng trứng vịt bắc thảo thì không. Trứng vịt muối cũng đơn giản thôi, chỉ cần dùng rượu, rượu không dễ mua nên giá thành đắt đỏ. Một quả trứng ba bốn xu, nếu như làm trứng muối thì phải bảy tám xu, bảy tám xu có thể mua hai quả trứng gà, so sánh ra thì mọi người cảm thấy ăn trứng gà vẫn có lợi hơn."
Vu Tiếu nghĩ cũng phải, thời đại này quả thực không dễ làm đồ ăn, bởi vì nguyên liệu khó mà kiếm được. Cô chỉ nghĩ đến cái ngon, nhưng dù sao cũng còn thiếu kinh nghiệm, không hiểu tình hình như bà Kha.
Bà Kha: "Nếu như con muốn ăn, làm một ít để ăn thử thì có thể. Còn về rượu thì, nhà chúng ta có thể nấu, trong nhà vẫn còn ít lúa mạch, không đủ thì có thể đi mua." Nhưng cũng chỉ để ăn thử thôi, lúa mạch là một trong những loại lương thực, mua ít thì có thể mua được, nếu như mua về nấu rượu làm trứng muối thì lại không mua được nhiều lúa mạch như vậy.
Vu Tiếu: "Mẹ còn biết ủ rượu ạ, mẹ giỏi quá đi."
Bà Kha nói: "Chỗ chúng ta rất nhiều người biết, chỉ là lúa mạch là lương thực, mọi người ăn còn không no, nào có ai nỡ bỏ ra ủ rượu chứ? Nhưng mà những nhà lương thực đầy đủ sẽ ủ một ít, đợi đến tết thì bỏ ra uống, tăng thêm niềm vui đón năm mới. Kể ra thì tết những năm trước đây, mấy anh em thằng út đều sẽ uống rượu, còn uống đến mức say mèm, nhưng mà cơ bản thằng út đều không có nhà, chỉ có bốn anh em còn lại uống thôi."
Vu Tiếu: "Phía quân doanh của Cảnh Dương quan trọng hơn. Nhưng mà tết năm nay con chắc chắn sẽ về, nếu Cảnh Dương không về thì con sẽ cùng đón tết với mẹ, mẹ đừng chê con nhé."
Bà Kha lại bị cô nói cho bật cười: "Mẹ nào dám chê con, chỉ sợ con đón tết với một bà già như mẹ sẽ thấy buồn mà thôi, cũng không biết năm mới công xã có chiếu phim không, nếu có chiếu thì chúng ta sẽ đi xem."
Vu Tiếu ngoan ngoãn nói: "Không, sẽ không đâu."
Bà Kha lại nói: "Tết hai năm trước mẹ còn được nghe đài cát xét, là thanh niên trí thức mang đến, sau đó đài cát xét hết pin, chúng ta góp tiền vào mua pin, mỗi người bỏ ra một xu, mọi người đều bằng lòng, dù sao cũng là nghe chung. Sau đó đài cát xét hỏng mất, nên không được nghe nữa. Kể ra thì đài cát xét cũng rất hay, bên trong có người nói chuyện, còn có người ca hát..."
Vu Tiếu nghe bà Kha nhắc đến đài cát xét, ánh mắt lấp lánh đầy vui mừng, khiến Vu Tiếu hơi động lòng. Vốn dĩ tháng sau là sinh nhật của ông Kha, cô còn chưa biết tặng øì, bây giờ cô đã có chủ ý rồi, tặng một cái đài cát xét đi. Niên đại này không có tiết mục giải trí, người già cũng không thích ra ngoài, ở nhà nghe đài cát xét cũng là một ý kiến hay.
Buổi chiều, bà Kha bắt đầu làm tương đậu, Vu Tiếu ở bên cạnh nhìn, giúp đỡ nhóm lửa. Không những vậy, cô còn dùng vở ghi lại các bước, thậm chí cả việc phải đun bao nhiêu lâu mỗi bước cô cũng phi lại. Bà Kha thấy cô nghiêm túc ghi chép, bà cũng nói ti mi từng công đoạn cho cô. Hai người một người bằng lòng dạy, một người muốn học, nhìn như mẹ ruột và con gái.
Ngày hôm sau
Vu Tiếu lên đường về quân doanh, xe bò của Phạm Gia Câu đưa đến thành phố, bà Kha muốn đưa con dâu đến cửa huyện lị. Giống như lúc trở về, lúc đi cũng rất nhiều đồ, có tương đậu, trứng gà, bí đỏ, còn có cả những loại rau khác.
Xe bò đến lối rẽ thì thấy hai mẹ con Trương Vân Đóa, đồ của bọn cô nhiều, Trương Vân Đóa mang theo tất cả những đồ dùng cần thiết cho cuộc sống. Đợi sau khi bọn họ lên xe bò, bà Trương nói: "Thanh niên Vu, thím có thể đưa Vân Đóa đến tận huyện lị không? Chiều thím lại ngồi xe về."
Vu Tiếu: "Được ạ, dù sao thì bọn cháu cũng đến thẳng tiệm cơm, thím có thể đến tiệm cơm xem xét."
Bà Trương vốn chỉ có ý giúp con gái xách đồ qua, nghe thấy bọn họ có thể đến tiệm cơm xem xét, bà ấy đương nhiên là muốn đi. Bà Trương muốn äi, bà Kha rảnh rỗi không có việc gì cũng có ý định đến tiệm cơm xem sao, sau đó hai bà cùng nhau trở về.
Xe bò đi đến thành phố, Vu Tiếu đến chỗ Thôi Lương trả xe đạp trước sau đó đến bến xe.
Đến hơn mười giờ, bốn người đến tiệm cơm ở huyện li.
"Đây là tiệm cơm quốc doanh trước đây con làm việc, nhưng mà sau này con sẽ làm việc ở thị trấn Hồng Ngưu." Vu Tiếu giới thiệu.
"Trợ lý Vu về rồi hả." Chương Tiểu Phân đứng trong tiệm nhìn thấy Vu Tiếu đứng ngoài cửa, cô ta vội vàng mở cửa cho cô đi vào, lúc này vẫn chưa đến giờ mở cửa, vì vậy cửa của tiệm cơm đang đóng. Nhưng bây giờ đã có vài người đứng ở ngoài cửa xếp hàng đợi mua thức ăn suất. Từ khi tiệm cơm quốc doanh có bán thức ăn suất, rất nhiều người không muốn về nhà nấu cơm, trực tiếp đến tiệm cơm mua thức ăn suất về nhà ăn, vừa tiện vừa ngon.
Vu Tiếu: "Chị Chương, tình hình tiệm cơm hai hôm nay thế nào?"
"Tốt lắm." Chương Tiểu Phân vừa nói vừa tò mò nhìn về phía mấy người Trương Vân Đóa, dù sao bọn họ cũng mang theo túi lớn túi nhỏ. Bà Trương hơi dè dặt, ở tiệm cơm quốc doanh, người như bà ấy rất hay bị coi thường. Bà Kha thì lại rất thoải mái, một là con dâu bà làm việc ở đây, hai là con trai bà là quân nhân, cũng được coi là người có thân phận, ba là trước khi giải phóng bà từng thấy rất nhiều 'nhà giàu', nơi như tiệm cơm quốc doanh này cũng chỉ bình thường mà thôi.
Vu Tiếu nói: "Thím, mẹ, hai người ngồi ở đây một lúc, con dẫn Vân Đóa đi gặp chủ nhiệm."
Bà Kha sảng khoái nói: "Con đi đi, con yên tâm, mẹ sẽ để ý mẹ Vân Đóa."
Bà Trương cũng nói theo: "Tiếu Tiếu, cháu yên tâm đi."
Vu Tiếu dẫn Trương Vân Đóa đến phòng làm việc, Trương Vân Đóa vẫn luôn dũng cảm và kiên cường lần đầu tiên cảm thấy căng thẳng, còn căng thẳng hơn cả ngày xưa hồi còn theo đuổi Hàn Giản.