Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 375:

Chương 375: Chương 375:Chương 375:

Chủ nhiệm Bành là một lãnh đạo tốt, không giống những lãnh đạo khác thích làm cao hoặc là nghiêm mặt, khiến cấp dưới cảm thấy rất áp lực. Có lẽ trời sinh ông ấy khó thể nào nghiêm mặt được nên khiến người khác cảm thấy đỡ áp lực hơn.

Vu Tiếu về vị trí của mình, Trương Vân Đóa vào trong phỏng vấn, mấy phút sau, chủ nhiệm Bành và Trương Vân Đóa cùng nhau di ra.

Chủ nhiệm Bành nói: "Đồng chí Vu Tiếu, chỉ nhánh tiệm cơm dưới thị trấn Hồng Ngưu ta đã tìm được chỗ rồi, phía bên đó cũng phải xây ba cái bếp lò, chiều cháu cùng với ta qua đó xem sao, đưa cả đồng chí Trương Vân Đóa đi cùng. Trương Vân Đóa là trợ lý của cháu, công việc của cô ấy sẽ do cháu sắp xếp."

Vu Tiếu nói: "Chủ nhiệm, chút nữa cháu về quân doanh một chuyến, sau đó sắp xếp cả chỗ ở cho Trương Vân Đóa, rồi từ quân doanh đến thẳng thị trấn Hồng Ngưu, bác xem được không ạ?"

Chủ nhiệm Bành nói: "Được. À đúng rồi, nhân viên rửa rau và đầu bếp thế nào rồi?"

Vu Tiếu nói: "Bác yên tâm, cháu đang định nói việc này với bác. Nhân viên rửa rau là quân tẩu trong quân doanh, rất biết điều và chăm chỉ, điều kiện gia đình hơi khó khăn. Còn đầu bếp thì là những đầu bếp cũ trong quân doanh đã giải ngũ, lãnh đạo ở quân doanh còn nói giác ngộ của tiệm cơm chúng ta rất cao, lãnh đạo như bác vừa đoàn kết vừa biết yêu thương."

Chủ nhiệm Bành sao lại không biết việc này không liên quan đến ông ấy chứ, nhưng mà Vu Tiếu có giác ngộ như vậy, ông ấy là lãnh đạo của cô cũng cảm thấy nở mày nở mặt: "Cháu sắp xếp rất tốt, người đồng chí Vu Tiếu lựa chọn đều là người của quân doanh, đến cha của đồng chí Trương Vân Đóa cũng là người từng tham gia cách mạng, xem ra tiệm cơm của chúng ta rất có duyên với quân đội."

Vu Tiếu nhớ lúc cô giới thiệu Trương Vân Đóa, thực sự không nghĩ đến việc ông Trương từng tham gia cách mạng.

"Trợ lý Vu." Chương Tiểu Phân đến cửa gọi.

Mấy người Vu Tiếu nhìn về phía cửa.

Chương Tiểu Phân nói: "Chồng em đến rồi, đang ởỞ trong tiệm."

Vu Tiếu ngây ra, Kha Cảnh Dương đến rồi?

Chủ nhiệm Bành nói: "Vậy cháu về trước đi, hai giờ chiều gặp ở cửa công xã thị trấn Hồng Ngưu."

Vu Tiếu: "Vâng."

Vu Tiếu và Trương Vân Đóa đến sảnh tiệm cơm, nhìn thấy Kha Cảnh Dương đứng ở đó nói chuyện với bà Kha: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, sao anh lại đến đây?"

Kha Cảnh Dương quay người qua, người đàn ông rất thích cười lúc này lại vô cùng nghiêm túc, anh nói: "Hôm nay em về, quân doanh không có xe đến huyện li anh nghĩ có thể đồng chí Trương sẽ có hành lý, hai người cầm không hết, nên anh lái xe của quân doanh đến."

Bà Kha nói: "Là đồng chí nam phải có tinh thần tự giác như vậy, đừng có việc gì cũng để cho vợ con suy nghĩ. Vợ con vừa phải mua sữa bột bồi bổ cho con, lại làm quần áo, còn mang cả bánh bao từ nhà đến cho con ăn, vất vả biết bao nhiêu."

Kha Cảnh Dương nghe xong nhướng mày, sau đó anh hỏi Vu Tiếu trong im lặng.

Vu Tiếu cười gượng, bánh bao không phải là bà Kha bảo cô mang đi sao? Không liên quan gì đến cô mà.

Kha Cảnh Dương cong khóe miệng nói: "Cảm ơn đồng chí Vu." Trong giọng nói có cả ý cười, là con trai của bà Kha, sao anh không hiểu tâm tư của mẹ anh chứ.

Vu Tiếu muốn nói: mẹ à, con trai mẹ đã nhìn thấu mẹ từ lâu rồi: "Đừng khách sáo, chúng ta là vợ chồng cách mạng, nên quan tâm lẫn nhau."

Kha Cảnh Dương bật cười thành tiếng, sau đó anh lập tức khôi phục dáng vẻ nghiêm túc: "Mẹ, mẹ đã đến rồi thì về quân doanh chơi mấy hôm."

Bà Kha xua tay nói: "Mẹ không đi đâu, hôm nay mẹ lâm thời quyết định đi, mẹ còn chưa nói với cha con. Hơn nữa mẹ đã bảo ông Phạm đánh xe bò dặn ông ay chiều ba giờ đến thành phố đón mẹ và mẹ Vân Đóa, nếu như mẹ không về, ngoài việc cha con lo lắng, không chừng ông Phạm cũng sẽ đợi ở đấy không về."

Vu Tiếu: "Vậy chúng ta ăn cơm trưa ở đây xong rồi tiễn mẹ và thím ra bến xe."

Bà Kha: "Ừ, vậy cũng được."

Bà Trương vội vàng nói: "Vậy hôm nay để tôi mời." Bà có mang theo phiếu, có cả phiếu lương thực, phiếu thịt.

Vu Tiếu nói: "Không cần đâu thím ơi, chúng ta ai trả tiền người đấy mua thức ăn suất đi, thức ăn suất là mô hình kinh doanh mới của tiệm cơm chúng cháu, mọi người ăn thử rồi nhận xét xem sao... Chị Chương, hôm nay là mấy hào một suất thức ăn?"

Chương Tiểu Phân: "Hôm nay là suất hai hào năm xu, hôm nay có củ cải nướng và trứng gà xào hành, mỗi người một suất đúng không?"

Vu Tiếu: "Đúng vậy."

Bà Kha: "Tiếu Tiếu, thức ăn suất là gì? Là hai món ăn giá hai hào năm xu đúng không?

Vu Tiếu nói: "Mẹ thông minh quá, vừa nghe đã hiểu, chính là hai món ăn giá hai hào năm xu, nhưng mà phải mua cơm riêng, mẹ xem có rẻ không?”

Nếu như ăn ở nhà đương nhiên không rẻ, nhưng nếu như ăn ở tiệm cơm quốc doanh thì đương nhiên là rẻ rồi. Bình thường nếu trên người không có hai đồng rưỡi thì không ai dám vào tiệm cơm quốc doanh, ai mà ngờ được bây giờ chỉ cần hai hào năm xu cũng có thể đi vào ăn cơm.

Ăn cơm xong, Kha Cảnh Dương đưa bà Kha và bà Trương đến bến xe trước, sau đó mới về quân doanh.

Trương Vân Đóa mang không ít hành lý, cô ấy trực tiếp chuyển vào trong nhà khách của quân doanh, cô ấy còn thương lượng với cô quản lý, nếu như còn phòng trống thì đừng sắp xếp người vào phòng cô ấy ở. Là do đồ của cô ấy quá nhiều, tủ không để vừa, hơn nữa trong phòng toàn là đồ của cô ấy, nếu người khác vào ở sẽ không thoải mái.

Vu Tiếu và Trương Vân Đóa chuyển đồ xong thì về nhà, Kha Cảnh Dương đã đi trả xe đi làm rồi.

Đây không phải là lần đầu tiên Trương Vân Đóa đến quân doanh, nhưng cô ấy vẫn tò mò nhìn khắp nơi: "Chỗ này hoàn toàn khác với đại đội, bên cạnh là quân doanh, có nhiều đồng chí quân nhân như vậy, cảm thấy rất yên tâm." Ở đại đội, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay thôi mọi người đều sẽ lo lắng xảy ra chuyện gì đó.

Vu Tiếu nói: "Sau này cậu làm quân tẩu rồi, nhìn nhiều sẽ thấy quen."

Mặt Trương Vân Đóa đỏ lên: "Cậu đừng có mà trêu chọc tôi."

Hai người lại bắt đầu đạp xe từ nhà chạy đến thị trấn Hồng Ngưu, Trương Vân Đóa đèo, cô ấy đi xe đạp quen, đến cả loại xe kiểu nam cồng kềnh cô ấy cũng đi được, vì vậy loại xe đạp kiểu nữ này với cô ấy chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Hai người không biết đường đi, vừa đi vừa hỏi đường. Thuận tiện còn chú ý đường xung quanh, xem có đường nào gần hơn không, như vậy lúc đi làm có thể giảm bớt được thời gian đạp xe.

Đến cửa công xã thị trấn Hồng Ngưu, bởi vì chưa đến hai giờ nên chủ nhiệm Bành vẫn chưa đến. Vu Tiếu dựng xe đạp ở cửa công xã, chào hỏi anh cảnh vệ canh cửa, cho anh ấy một năm kẹo nhờ anh ấy trông giùm. Mặc dù cô đã khóa xe nhưng nếu có người trông sẽ an toàn hơn.

Thực ra, kẻ trộm ở niên đại này rất ít không nhiều bằng sau này.

Thị trấn Hồng Ngưu không lớn, hai người đi dạo loanh quanh làm quen hoàn cảnh. Cũng không đơn giản chỉ là dạo loanh quanh, bọn họ đã đến xưởng dệt. Không thể không công nhận rằng xưởng dệt thực sự rất rộng, cũng chỉ có dưới nông thôn mới có thể bỏ ra một mảnh đất lớn như vậy để xây dựng xưởng dệt. Nhưng mà, công xưởng ở trong thành phố cũng không ít.

Nhà trẻ của xưởng dệt nằm ở bên cạnh xưởng, chỗ này chỉ nhận con của công nhân trong xưởng, vì vậy cửa của nhà trẻ quay về phía trong xưởng dệt, cũng có nghĩa là phải làm trong xưởng dệt mới được gửi con vào đó. Ngoài ra, còn đảm bảo an toàn cho đám trẻ.

Lúc sắp đến hai giờ, Vu Tiếu và Trương Vân Đóa quay về chỗ cửa công xã, nhìn thấy chủ nhiệm Bành đã đến rồi, Vu Tiếu hơi ngại nói: "Chủ nhiệm Bành, bác đến rồi ạ, xin lỗi để bác đợi lâu, chúng cháu đi tìm hiểu tình hình của thị trấn và xưởng dệt, không biết bác đã đến rồi."

Chủ nhiệm Bành không để ý nói: "Ta vừa tới, không sao đâu." Ông ấy và Vu Tiếu đã làm việc cùng nhau sắp một tháng, ông ấy biết Vu Tiếu là một người rất chăm chỉ. Hơn nữa bây giờ chưa đến hai giờ, cho dù bọn họ vừa đến cũng không phải đến muộn: "Đi thôi, ta đưa hai đứa đến căn nhà làm tiệm cơm, ta đã gọi người đến đóng biển, làm theo ý của Vu Tiếu, bên trên biển sẽ viết tiệm cơm quốc doanh chi nhánh Hồng Ngưu."

Vu Tiếu cảm thấy chủ nhiệm Bành mới là người biết làm việc thực sự, hiệu suất rất nhanh: "Bác giỏi quá, nhưng mà như vậy cũng hay, mọi người sẽ biết chỗ chúng ta là tiệm cơm quốc doanh."

Chủ nhiệm Bành: "Sau này xưởng thịt, xưởng hải sản, xưởng thực phẩm phụ đều sẽ trực tiếp liên hệ với bọn cháu, đành nhờ cháu để ý cả việc thu mua. Cứ cách một ngày bác sẽ đến, chỗ này cách xa nhà bác quá." Ông ở huyện lị, từ đó qua đây phải hai tiếng đồng hồ, không phải xa bình thường.

Vu Tiếu: "Bác yên tâm, có đồng chí Trương Vân đóa hỗ trợ cháu, còn cả những nhân viên khác nữa, bọn cháu nhất định sẽ kinh doanh chi nhánh Hồng Ngưu thật râm rộ."

Nghe cô dùng từ ram rộ để hình dung, chủ nhiệm Bành cũng cười theo: "Đồng chí Vu Tiếu, bác rất yên tâm về các cháu."

Lúc nói chuyện, bọn họ đã đến điểm kinh doanh tiệm cơm mà chủ nhiệm Bành nói, thực ra nằm ngay phía sau công xã. Công xã thị trấn Hồng Ngưu là một căn nhà lớn, chắc là nhà của nhà giàu trước đây, sau khi chọn làm công xã, phòng ở thừa không ít, vì vậy chủ nhiệm Bành đứng ra trưng dụng. Vốn dĩ chủ nhiệm Bành định trả tiền thuê, tiệm cơm quốc doanh trực thuộc quốc gia, những căn phòng vô chủ này không thuộc về cá nhân, vậy thì sẽ thuộc về quốc gia, công xã đương nhiên sẽ không thu tiền thuê.

Cửa của chi nhánh tiệm cơm quốc doanh vốn hướng về phía công xã, bây giờ trở thành tiệm cơm, cửa đó khóa lại sau đó làm một cái cửa hướng ra bên ngoài. Bây giờ mới hai giờ, đã cải tạo xong phòng bếp và phòng làm việc. Bởi vì không đón tiếp khách lẻ vì vậy không cần sảnh ăn.

Chủ nhiệm Bành tổng cộng trưng dụng ba căn phòng, một căn cải tạo thành phòng bếp, một căn cải tạo thành phòng làm việc của Vu Tiếu, một căn cải tạo thành phòng chứa đồ và nơi nghỉ ngơi của nhân viên.

"Thế nào?" Chủ nhiệm Bành cũng rất hài lòng về nơi ông ấy trưng dụng này.

Vu Tiếu nói: "Đúng là bác nhìn xa trông rộng, mới hai ngày đã cải tạo xong rồi, bác giỏi

Chủ nhiệm Bành cười ha ha: "Về sau phải nhờ hai đứa rồi, từ ngày mùng một tháng sáu bắt đầu, nơi này chính thức kinh doanh."

Vu Tiếu: "Vì nhân dân phục vụ."

Chủ nhiệm Bành: "Từ ngày mai, cháu đến đây làm việc đi, mặc dù chưa bắt đầu khai trương, nhưng đã treo biển lên rồi."

Vu Tiếu nói: "Vâng."

Chủ nhiệm Bành: "À đúng rồi, mấy ngày sắp tới sẽ có người đến lắp điện thoại, đúng là cháu phải có mặt ở đây." Tiệm cơm quốc doanh bắt buộc phải có điện thoại, nếu không lúc cần mua đồ không thể chạy đến từng nơi từng nơi được.

Vu Tiếu: "Vậy thì tốt quá, tiện thể cháu nghĩ thực đơn của tháng sau luôn."

Ở lại chỗ này một lúc, chủ nhiệm Bành giao chìa khóa cho Vu Tiếu rồi đi. Vu Tiếu và Trương Vân Đóa quay về phòng làm việc của cô, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, Vu Tiếu nói: "Vân Đóa, tôi nói qua về một vài công việc của cậu đảm nhiệm."

Trương Vân Đóa: "Ừ, được."
Bình Luận (0)
Comment