Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 384 - Chuong 384:

Chuong 384: Chuong 384:Chuong 384:

"Hội nghị ở huyện lị?" Trước đấy Vu Tiếu chưa từng nghe nhắc đến nên cô không biết, trong sổ ghi chép của Triệu Nguyệt Nguyệt cũng không có. Nhưng mà ngay sau đó chủ nhiệm Bành đã giải đáp thắc mắc của cô.

Chủ nhiệm Bành nói: "Mỗi tháng tiệm cơm quốc doanh của chúng ta sẽ họp một lần, hai tháng tiệm cơm quốc doanh toàn huyện lị mở hội nghị một lần, tháng lẻ sẽ đến thành phố tham gia hội nghị các tiệm cơm quốc doanh toàn thành phố. Tháng trước lúc cháu đến làm việc vừa hay là tháng năm, đầu tháng năm bác đến thành phố tham gia hội nghị, bây giờ là tháng sáu, tháng sáu chúng ta tham gia hội nghị ở huyện lị. Phía bên thành phố là đầu tháng lẻ sẽ mở hội nghị, huyện li thì là cuối tháng chẵn."

"Trước đây trợ lý Triệu không cần đi tham dự, bởi vì cô ấy chỉ là trợ lý của tiệm cơm, nhưng bây giờ cháu phụ trách chi nhánh ở thị trấn Hồng Ngưu, việc thị trấn Hồng Ngưu có chi nhánh, tổng bộ huyện lị cũng có biết, vì vậy cháu phải tham gia."

Thì ra là vậy: "Cháu biết rồi ạ, cảm ơn chủ nhiệm Bành, lúc tham dự hội nghị cháu có cần báo cáo tổng kết không ạ?"

Chủ nhiệm Bành gật đầu: "Cần chứ, lần này mở hội nghị, chúng ta phải trình bày ti mi hoạt động bán thức ăn suất, sẽ do cháu sẽ trình bày. Bác đoán rằng nếu như hoạt động bán thức ăn suất của chúng ta có khả năng thu hút thêm khách hàng kiếm thêm lợi nhuận cho tiệm cơm khác, mọi người sẽ mô phỏng theo. Bởi vì công xưởng lớn nhỏ ở huyện lị rất nhiều, chỉ có mỗi một tiệm cơm quốc doanh của chúng ta không hợp tác được với nhiều công xưởng như vậy, vì vậy những tiệm cơm khác mô phỏng theo cũng là chuyện bình thường."

Vu Tiếu cũng cảm thấy bình thường với việc này, một tiệm cơm không thể hợp tác với tất cả, đương nhiên cần các tiệm cơm khác cùng cố gắng, hơn nữa đây là tiệm cơm quốc doanh, không phải của tư nhân, tiền kiếm được đều là của chính phủ, của quốc gia.

Chủ nhiệm Bành cũng không nói nhiều nữa: "Vậy cháu tự chuẩn bị đi, thời gian buổi hội nghị là sáng ngày hai mươi chín tháng sáu, ngày ba mươi vừa hay là chủ nhật được nghỉ."

Vu Tiếu nói: "Vâng, sáng ngày hai mươi chín khoảng bảy giờ cháu qua đây đợi bác, bác xem được không ạ?”

Chủ nhiệm Bành nói: "Được, hội nghị bên đó bắt đầu lúc tám giờ, chúng ta đi qua có thể giao lưu thêm. Ngoài ra về lương của cháu, trước đây lúc cháu vào lương là hai mươi ba đồng một tháng, theo những gì đã nói trước đó, kế hoạch của cháu thành công, phần thưởng là mỗi ngày bốn giờ tan làm. Cháu bây giờ đang phụ trách một chi nhánh độc lập của tiệm cơm quốc doanh ở thị trấn Hồng Ngưu, nhưng lương của cháu vẫn là hai mươi ba đồng một tháng, ngoài ra bác lấy ra hai mươi đồng từ chỗ lợi nhuận của chi nhánh Hồng Ngưu coi như là phần thường mỗi tháng cho cháu."

Chủ nhiệm Bành là một người rõ ràng chuyện công thưởng, công lao của Vu Tiếu ông ay có thấy. Lương của trợ lý không thể nào tăng lên bốn mươi ba đồng được, nhưng mà, lấy ra hai mươi đồng từ lợi nhuận của chi nhánh Hồng Ngưu làm phần thưởng cho Vu Tiếu thì lại có thể. Nếu như một ngày nào đó chi nhánh đó không còn lợi nhuận nữa, tiền thưởng cũng sẽ bị cắt, như vậy lương Vu Tiếu nhận vẫn là hai mươi ba đồng. Đây là cách mà chủ nhiệm Bành suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra. Cũng giống như lương nhân viên bên này được lấy từ lợi nhuận của bên này vậy, có nghĩa là Vu Tiếu vừa nhận lương của trợ lý bên này, vừa nhận lương của trợ lý bên kia.

Vu Tiếu từng nghĩ lương của mình sẽ tăng, nhưng không ngờ sẽ tăng theo cách như vậy, còn được tăng nhiều nữa, cô cảm động nói: "Cảm ơn bác, cảm ơn bác quá." Đối với một cấp dưới, gặp được một lãnh đạo Bá Nhạc là vô cùng quan trọng. Mặc dù giữa cô và chủ nhiệm Bành không có quan hệ khoa trương đến mức đó, nhưng không thể không nói, chủ nhiệm Bành thực sự là một lãnh đạo tốt.

Chủ nhiệm Bành thấy cô gái nhỏ cảm động đến mức vành mắt đỏ lên, ông ấy cũng cười xua tay: "Cháu mau đi nhận lương đi." VuTieu: "Da."

Lúc Vu Tiếu đi nhận lương, cô mượn một chiếc đĩa của phòng bếp đổ đầy dương mai.

"Kế toán Dư, em đến nhận lương." Vu Tiếu đi vào phòng kế toán.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ của Vu Tiếu, kế toán Dư cười nói: "Đây là lần đầu tiên em nhận lương ở tiệm cơm, có phải rất phấn khích không?"Nhìn dáng vẻ của cô, kế toán Dư đã biết ngay. Nhớ năm đó lúc chị ta mới đi làm, lần đầu tiên nhận lương tâm trạng cũng như vậy, có thể không phấn khích được sao?

Vu Tiếu nói: "Đúng là hơi phấn khích, à đúng rồi kế toán Dư, em mời chị ăn dương mai."

Kế toán Dư: "Ấy, cảm ơn trợ lý Vu nhé. Chốc nữa chị sẽ ăn, chúng ta xác nhận lương của em trước, em qua đây xem có vấn đề gì không, không có thì ký tên."

"Vâng ạ." Vu Tiếu nhìn bảng lương của cô, lương cứng hai mươi ba đồng, còn có hơn sáu đồng tiền thưởng, bởi vì ngày hai mươi tháng năm cô mới qua chi nhánh Hồng Ngưu, vì vậy từ lúc đó bắt đầu có tiền thưởng. Vu Tiếu thấy bảng lương không có vấn đề øì liền ký tên.

Vu Tiếu ký tên, kế toán Dư đưa lương.

Sau đó hai người lại nói chuyện thêm một lúc, Vu Tiếu rời khỏi phòng kế toán. Quay về phòng làm việc của chủ nhiệm Bành, Vu Tiếu nói với chủ nhiệm Banh: "Chủ nhiệm, cháu nhận lương xong rồi, buổi chiều cháu còn phải đến chi nhánh Hồng Ngưu, nếu như không có việc gì khác vậy cháu về đây ạ."

Chủ nhiệm Bành cũng không nói gì thêm: "Không còn việc gì nữa, cháu về đi."

Vu Tiếu rời khỏi tiệm cơm quốc doanh liền đến trung tâm thương mại ở huyện lị. Trung tâm thương mại ở huyện lị mặc dù không lớn bằng trong thành phố, nhưng những đồ bình thường người dân cần đều có thể mua được, Vu Tiếu mua hai chiếc đài cát xét và sữa bột ở trung tâm thương mại huyện lị rồi đi. Sau đó cô đến chợ rau, bởi vì xe hậu cần của quân doanh đỗ ở đó.

"Đồng chí Vu Tiếu." Đột nhiên Vu Tiếu nghe thấy có người gọi cô, cô quay đầu lại nhìn: "Anh là cái người... Đồng chí Hướng." Vu Tiếu vẫn nhớ anh ta, đồng chí Hướng Văn Cường này là lái xe chở hàng của xưởng hải sản. Lúc đồng chí khác của xưởng hải sản đưa hải sản đến, cô còn hỏi về Hướng Văn Cường.

Hướng Văn Cường nói: "Phải, là tôi. Trước đây tôi có nghe đồng nghiệp nhắc đến đồng chí Vu Tiếu, không ngờ còn gặp được."

Vu Tiếu cũng cảm thấy bất ngờ: "Không phải anh chuyên đưa hàng tới nơi khác sao? Hôm nay nghỉ à?"

Hướng Văn Cường nói: "Không phải, bây giờ tôi chỉ giao hàng ở huyện li và thành phố, không giao sang thành phố khác nữa."

"A? Việc này?" Vu Tiếu hơi bất ngờ.

Hướng Văn Cường nói: "Vợ tôi có thai rồi, trong nhà chỉ có mình cô ấy, nếu tôi đi giao hàng ở thành phố khác vậy thì trong ngày không về được, tôi không yên tâm để vợ ở nhà một mình, vì vậy tôi đổi với đồng nghiệp." Nhắc đến chuyện này thì Hướng Văn Cường ngượng ngùng nói: "Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi, còn chưa có con, vợ tôi mãi mới có thai, nên tôi hơi căng thẳng."

Thì ra là vậy: "Anh nghĩ vậy là đúng, ở bên cạnh vợ nhiều hơn để cô ấy cảm thấy an toàn." Ba mươi lăm tuổi rồi còn chưa có con, ở niên đại này rất hiếm thấy.

Hướng Văn Cường đã chuẩn bị tâm lý nhận con thừa tự, nhưng vẫn hơi không cam tâm. Tiền anh ta vất vả kiếm ra, nếu như nhận con thừa tự, sau này phải đưa hết cho nó, nhưng cho dù thế nào nó cũng không phải là con ruột của anh ta, sao anh ta có thể cam tâm chứ? May mà rốt cuộc vợ anh ta cũng đã có bầu, cho dù là con trai hay con gái, chỉ cần là con của anh ta, sau này đưa tiền cho con, anh ta cam tâm tình nguyện: "Đúng vậy, vì vậy tôi đã đổi với đồng nghiệp." Chẳng qua là giao hàng trong huyện li và thành phố không kiếm được nhiều tiên như giao hàng sang thành phố khác: "À đúng rồi, đồng chí Vu Tiếu, sau này chi nhánh ở thị trấn Hồng Ngưu cũng là do tôi giao hàng, xin cô quan tâm nhiều hơn." Vu Tiếu: "Anh khách sáo quá, hôm nay anh đến đây giao hàng hả?"

Hướng Văn Cường: "Phải, lần này hải sản đưa lên bờ muộn vì vậy giao qua đây cũng muộn. À đúng rồi, chỗ tôi vẫn còn một ít, đồng chí Vu có muốn mua không?"

Vu Tiếu nghĩ: "Có, tôi dùng phiếu đổi với anh."

"Được." Hướng Văn Cường để Vu Tiếu xem hải sản trên xe của anh, cũng chỉ có nhân viên của xưởng hải sản mới không thiếu hải sản để ăn, những hải sản Hướng Văn Cường để lại vốn dĩ định mang về cho vợ anh ta, nhưng mà số lượng cũng không ít, vì vậy anh ta bằng lòng chia cho Vu Tiếu một ít. Chủ yếu là sau này anh ta phải giao hàng đến thị trấn Hồng Ngưu, làm việc với Vu Tiếu, xây dựng mối quan hệ là điều tất yếu.

Vu Tiếu nhìn thấy hải sản bên trong quả thực không ít, cô cũng không khách sáo, cô lấy hai con cá hố: "Đồng chí Hướng, lần sau anh đến thị trấn Hồng Ngưu tôi sẽ đưa phiếu cho anh."

Hướng Văn Cường: "Không sao, không sao, tôi lấy giấy gói vào cho cô." Nói xong anh ta đến chỗ ghế lái xe lấy ra một tờ báo bọc vào bên trong: "Đây."

Vu Tiếu vừa nhận lấy cá hố lại nghe thấy có người gọi cô.

"Tiếu Tiếu.." Tiếng gọi rất lớn, Vu Tiếu giật cả mình. Vu Tiếu quay người nhìn thấy bà Kha xách hai cái giỏ bước nhanh đến. Vu Tiếu vội vàng đi qua, định đỡ giúp bà, nhưng mà không có chỗ để nắm, cô chỉ đành để bà xách: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"

Trong hai chiếc giỏ của bà Kha có rau xanh, trứng gà và cả nấm khô, bà đặt giỏ xuống hít thở: "Trứng vịt muối trước đây con nói mẹ làm xong rồi, mẹ mang đến cho con, mẹ nghĩ nếu đã đi thì tiện thể mang ít đồ ăn." Người làm mẹ làm gì cũng nghĩ cho con cái.

Vu Tiếu: "Mẹ, mẹ lên xe nghỉ trước đi. Cũng vừa hay hôm nay con qua bên này nhận lương, con đang chuẩn bị ngồi xe về quân doanh đây."

Bà Kha cười ha ha nói: "Trùng hợp quá. Tiếu Tiếu, thằng út có bắt nạt con không? Nếu như nó bắt nạt con thì con phải nói với mẹ, để mẹ giáo huấn nó."

Vu Tiếu nghe xong lập tức nói: "Không có, không có.." Đột nhiên cô nghĩ đến một việc, bọn họ vẫn còn đang chia phòng ngủ kìa, lần này bà Kha đến quân doanh chẳng phải sẽ lập tức phát hiện ra sao? Vì vậy cô vòng vo nói: "Chỉ là gần đây... gần đây bọn con có cãi nhau."

Bà Kha ngây ra: "Sao... sao lại cãi nhau?” Con trai bà sinh ra bà rất hiểu, mặc dù bà hỏi con trai có bắt nạt con dâu không, nhưng bà cũng biết, con trai bà không phải loại người đó. Bây giờ nghe con dâu nói hai người cãi nhau, bà có thể không cảm thấy kì lạ sao? Vu Tiếu cúi đầu giả vờ gượng gạo lại tui thân nói: "Chỉ là... chỉ là người thứ ba tìm đến cửa."

"Cái gì cơ?” Bà Kha kinh ngạc: "Gái này... cái này.. Tiếu Tiếu, có phải con hiểu nhầm gì rồi không? Không phải mẹ bao che cho con trai mẹ, mà mẹ rất hiểu thẳng út, nó sẽ không làm ra việc như vậy."

Vu Tiếu lại vội vàng giải thích: "Đây không phải lỗi của Cảnh Dương, là lỗi của cô gái đó..." Sau đó, cô giải thích mọi chuyện: "Vì vậy... vì vậy con đã cãi nhau với anh ấy."

Bà Kha nghe xong thở phào một hơi, bà còn tưởng rằng con trai và con dâu cãi nhau thật chứ. Nhưng mà, bà vỗ ngực bảo đảm: "Tiếu Tiếu, con yên tâm, việc này mặc dù không phải lỗi của Cảnh Dương, nhưng đồng chí nam phải chịu trách nhiệm, chốc nữa mẹ sẽ giáo huấn nó." Còn cả cái cô Đồ Hữu Hi gì kia nữa, đang yên đang lành sao lại muốn làm người thứ ba chứ?

Lúc sắp đến mười một giờ, người của quân doanh đã đến đủ, xe bắt đầu đi. Trên đường, rất nhiều người trên xe nhìn về phía giỏ của bà Kha. Không thể không nói mặc dù chỉ là rau xanh không đáng tiền, nhưng đồ không mất tiền có ai không thích chứ? Chẳng qua xe quá ồn, mọi người không hỏi được.

Mười hai giờ, xe đến quân doanh, mọi người đăng ký xong liền trở về nhà.

Vu Tiếu và bà Kha đi cùng nhau, hai người vừa về đến nhà thấy cửa mở, Kha Cảnh Dương đứng trong sân. Kha Cảnh Dương đang đợi Vu Tiếu về cùng ăn cơm, nhưng anh lại nhìn thấy mẹ anh xách hai giỏ đồ cùng đến, anh còn định lau mắt xem có phải mình nhìn nhầm rồi không: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?" Anh tiến lên, đón lấy hai chiếc giỏ trên tay bà.

Bà Kha khó chịu nói: "Mẹ mà không đến thì không biết anh bắt nạt Tiếu Tiếu như thế nào nữa, tên khốn nạn nhà anh."

Kha Cảnh Dương nhìn về phía Vu Tiếu: "?"

Vu Tiếu nhìn anh một cái, mấp máy môi nói ba chữ: "Đồ Hữu Hi."

Kha Cảnh Dương biết nhìn môi đoán chữ, là một lính trinh sát, càng nhiều kĩ năng càng tốt. Vì vậy từ ba chữ Vu Tiếu mấp mái môi nói anh đã biết là chuyện gì rồi. Nhưng Kha Cảnh Dương rất oan uổng, việc của Đồ Hữu Hi sao có thể trách anh chứ? Anh lập tức oan ức nhìn Vu Tiếu.

Vu Tiếu không nói gì chỉ về phía căn phòng Kha Cảnh Dương ở. Kha Cảnh Dương lập tức hiểu ra chuyện gì. Mẹ anh đến thấy bọn họ chia phòng chắc chắn sẽ nghi ngờ, nếu như Vu Tiếu đuổi anh ra khỏi phòng vì chuyện của Đồ Hữu Hi, vậy việc chia phòng ở cũng có thể hiểu được.

Kha Cảnh Dương cười với Vu Tiếu, không hổ là vợ anh, quá thông minh.

Vu Tiếu không thèm để ý đến anh, cô vừa đi về phòng bếp vừa nói: "Con đến nhà ăn mua thêm đồ ăn."

Kha Cảnh Dương: "Anh đi cùng em."

"Thằng út ở lại." Bà Kha gọi con trai lại: "Tiếu Tiếu, vất vả cho con quá, con đi mua hộ mẹ nhé."

Vu Tiếu: "Mẹ đến con vui còn không kịp ý chứ, nào có vất vả gì đâu."

Đợi sau khi Vu Tiếu ra khỏi sân, bà Kha quay người trừng mắt với con trai: "Xem chuyện tốt con làm kìa, cô gái tốt tính như Tiếu Tiếu cũng bị con làm cho tức giận. Cái cô Đồ Hữu Hi kia là thế nào? Cô gái nhà lành sao có thể bám lấy đồng chí nam đã có vợ chứ?"

Kha Cảnh Dương giải thích: "Mẹ, việc này thực sự không thể trách con, con nào biết cô ta sẽ đến chứ? Ba năm trước con đã từ chối rồi, cũng nói rõ với thầy giáo, cô ta cứ khăng khăng cố chấp, việc này không liên quan đến con."

Bà Kha: "Hừ, không có lửa sao có khói."

Kha Cảnh Dương: "..."

Bà Kha quét mắt nhìn phòng khách một lượt, rất sạch sẽ, rồi bà lại nhìn thấy cửa hai phòng mở rộng, hai giường dường như đều có người ngủ. Đúng như những gì Vu Tiếu nghĩ, bà Kha đương nhiên cho rằng con trai mình bị con dâu đuổi ra khỏi phòng, nếu như là bà, bà cũng sẽ đuổi chồng ra khỏi phòng: "May mà mẹ đến rồi, nếu không vợ con chắc chắn sẽ giận con thêm mấy ngày nữa, cho con ngủ một mình phòng đơn gối chiếc."

Kha Cảnh Dương lập tức nói: "Mẹ, mẹ đến thật đúng lúc." Đúng vậy, rốt cuộc anh có thể ngủ ở phòng của vợ rồi.

Bà Kha: "Mẹ sẽ ở đây thêm mấy hôm, đợi hai đứa làm lành rồi mẹ vê, tối nay con phải xin lỗi Tiếu Tiếu đàng hoàng đấy."

Kha Cảnh Dương lập tức bảo đảm: "Nhất định hoàn thành nhiệm vụ." Mẹ, mẹ đúng là quý nhân của con.

Đợi sau khi Vu Tiếu mua thức ăn về ăn xong cơm, cô lại vội vã đến thị trấn Hồng Ngưu. Kha Cảnh Dương chuẩn bị xách quần áo tối qua thay ra đi giặt, anh bị bà Kha gọi lại: "Con đi đâu?”

Kha Cảnh Dương: "Con đi giặt quần áo, tối qua vừa thay ra còn chưa kịp giặt."

Bà Kha: "Con để đó, mẹ giặt cho."

Kha Cảnh Dương thả thùng để quần áo xuống: "Vậy con đi ngủ trưa đây." Sáng nay anh dậy sớm, huấn luyện cả buổi sáng cũng rất mệt. Con trai trước mặt mẹ, trước nay chưa từng có chuyện khách sáo.

Bà Kha cũng không trông mong vào việc con trai làm việc nhà, cũng không phải bà không nỡ, mà là bà cảm thấy con trai giặt sẽ không sạch sẽ. Bà Kha là một người thích sạch sẽ, công việc làm trước khi giải phóng tạo thành thói quen như thế, vì vậy những việc liên quan đến sạch sẽ, an toàn vệ sinh giao cho người khác bà không yên tâm.

Bà Kha một tay xách thùng quần áo, một tay xách giỏ đến chỗ bể nước.

Sau bữa cơm trưa, người ở xung quanh bể nước đương nhiên không ít, đa số là đến rửa bát. Bà Kha và mọi người không quen nhau, bà cũng không bắt chuyện với họ. Nếu như ở nông thôn, có người mới xuất hiện, bà đương nhiên sẽ nói mấy câu, nhưng ở đây là quân doanh, nói nhiều sai nhiều, bà Kha sẽ không làm việc gì ảnh hưởng đến tiền đồ của con trai.

Bà Kha giặt xong quần áo của con trai và con dâu, bà bắt đầu rửa đồ ăn. Bà cũng không ngờ rằng trong thùng còn có cả quần áo của con dâu, vừa rồi con trai định giặt cả quần áo của con dâu. Bởi vì bà Kha là chủ gia đình, vì vậy trước nay không hề đặt địa vị của phụ nữ xuống rất thấp. Con dâu đi làm vất vả, tan làm muộn, không có thời gian giặt quần áo, bà cảm thấy con trai giặt cũng là chuyện bình thường. Trước khi giải phóng, bà chuyên làm bàn tiệc cho nhà giàu, lúc đó cũng rất bận, có lúc mẹ chồng sẽ đi theo hỗ trợ bà, nên việc nhà và việc chăm sóc đám trẻ hoặc là do chồng bà hoặc là do bố chồng làm.

Bà Kha lấy cá hố con dâu mua ra rửa, bà nghĩ tối nay phải làm cá hố kho tàu. Lúc đang rửa, có người đến bên cạnh bà Kha: "Thím à, con cá hố này của thím thật to, còn tươi nữa."

Những cái khác không nói, lúc bà Kha lấy cá hố ra, không ít người nhìn qua. Bởi vì cá hố có mùi tanh, vừa lấy ra mọi người đã ngửi thấy, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Bà Kha nói: "Đúng vậy, đây là cá mới mang đến từ cảng biển sáng hôm nay, nên rất tươi."

Lúc này có người hỏi: 'Hôm nay quân doanh có hải sản hả?"

Thi thoảng quân doanh sẽ có hải sản mang đến, nhưng mà chuyên chia cho các lãnh đạo, hoặc là cho một vài người có chức vị, mọi người nghe bà Kha nói như vậy, còn tường rằng người thân nhà ai đó hoặc là mẹ ruột của lãnh đạo nào.

"Không thấy."

"Không biết nữa, dù sao thì hải sản cũng không chia đến nhà chúng tôi."

Bà Kha nghe bọn họ nói chuyện liền hiểu ra là việc gì, bà giải thích: "Đây không phải hải sản của quân doanh, là con dâu tôi có quen với người của xưởng hải sản, nhân viên đó có phúc lợi mua hải sản, vợ anh ta có bầu, con dâu tôi dùng phiếu sữa bột đổi với anh ta." Bà nói rõ ràng lai lịch để trách người khác hiểu nhầm.

"Thím à, con dâu thím quen nhân viên của xưởng hải sản hả? Giỏi thật đấy."

"Đúng vậy, xưởng hải sản, xưởng thịt, không hề thiếu hải sản và thịt."

"Xưởng hải sản và xưởng thịt đều không dễ xin vào." "Thím a thím mới đến ạ? Trước đây cháu chưa từng thấy thím."

Bà Kha: "Đúng vậy, tôi..."

Người như bà Kha, chỉ cần có người bắt chuyện với bà, bà tuyệt đối là một người thích tám chuyện. Đợi đến khi bà Kha rửa xong đồ, người ở xung quanh gần như đã quen biết hết một lượt.

Bà về đến nhà con trai vừa mới dậy, bà giặt quần áo, rửa đồ ăn mất hơn một tiếng, trong đó một nửa thời gian là nói chuyện với mọi người. Bà Kha vừa phơi quần áo vừa nói với con trai: "Hôm nay ở chỗ bể nước mẹ quen được mấy người bạn mới, bên chỗ bọn con ai cũng nhiệt tình."

"Vậy hả?" Kha Cảnh Dương đáp một tiếng. Đây không phải nhiệt tình, mà là đồng chí nữ thích tám chuyện.

Bà Kha: "Đúng vậy, mẹ còn nghe nói chỗ này có một người phụ nữ lười biếng, quần áo trong nhà đều do chồng mang đi giặt. Mẹ nói những người này thật là, quần áo nhà người ta ai đi giặt liên quan gì đến bọn họ chứ."

Kha Cảnh Dương khựng ra lộ ra nụ cười như có như không: "Mẹ, mẹ biết người phụ nữ lười biếng mà bọn họ nói."

"A?" Bà Kha ngây ra.

Kha Cảnh Dương: "Hôm nay con không nói, con nghĩ ngày mai, không thì ngày kia mẹ sẽ biết thôi."

Bà Kha càng khó hiểu hơn: "Lời này của con có ý gì?"

Kha Cảnh Dương hừ một tiếng: "Cái người phụ nữ lường biếng không chịu giặt quần áo mà bọn họ nói chính là con dâu mẹ yêu thương nhất đấy."

Bà Kha nghe xong ngây người, bà còn chưa kịp tỉnh táo lại. Đợi đến khi bà tỉnh táo lại thì con trai đã đi mất rồi.

Vu Tiếu đương nhiên không biết việc xảy ra ở nhà, sau khi cô đến chỉ nhánh ở thị trấn Hồng Ngưu, cô hỏi tình hình hôm qua và hôm nay, thực đơn mỗi tuần cô đều chuẩn bị trước một tuần, vì vậy đồ cần mua cũng thông báo đến đối tác trước một tuần, trừ phi xảy ra tình huống đặc biệt, nếu không sẽ không có vấn đề gì lớn.

Trong tiệm cơm không còn vấn đề gì nữa, Vu Tiếu cũng yên tâm, cô mời mọi người ăn dương mai. Việc buổi chiều không nhiều nên mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn dương mai, sau đó nhân viên rửa rau tiếp tục làm việc.

Trong phòng làm việc, Vu Tiếu bắt đầu sắp xếp sổ sách của tháng này, cuối tháng phải đến huyện li tham gia hội nghị, cô có phát hiểu, vì vậy cô xem rất kỹ càng. Trương Vân Đóa và Vu Tiếu làm cùng trong một phòng làm việc, cô ấy bắt đầu từ từ tiếp nhận công việc của Vu Tiếu, cho dù là thực đơn hay là việc thu mua đồ ăn. Tính cách hai người đều cởi mở, nên làm việc với nhau rất thoải mái.

Vu Tiếu sắp xếp một lúc cô đột nhiên nhớ ra còn một việc chưa làm, cô đã mua đài cát xét nên cô phải gửi ve nhà họ Vu, nên phải viết ca thư nữa.

Thư của Vu Tiếu rất đơn giản, đầu tiên cô nói qua về tình hình bên này, cũng nhắc đến việc cô đã được làm việc ở tiệm cơm quốc doanh, được làm việc ở tiệm cơm quốc doanh có thể khiến ông bà nội Vu yên tâm hơn.

Viết thư xong, lúc bốn giờ sau khi tan làm, Vu Tiếu đến bưu điện gửi thư và đài cát xét qua.

Ở nhà, bà Kha đã bắt đầu nấu cơm. Bởi vì con trai năm giờ rưỡi sẽ về, vì vậy bà không nấu sớm quá, tránh đồ ăn nguội hết. Bà vừa mới làm xong cá hố kho tàu thì nghe thấy tiếng con dâu: "Mẹ, con về rồi đây."

Bà Kha chạy ra từ trong phòng: "Con về rồi à, có mệt không? Mẹ rót nước cho con nhé."

Vu Tiếu nói: "Mẹ, con không mệt, con mua ít thịt về, mẹ có thể làm thịt muối, để ngày mai mẹ mang về nhà."

Bà Kha nói: "Tiếu Tiếu à, thịt thì cứ bỏ ra ăn đi, ngày mai mẹ chưa về."
Bình Luận (0)
Comment