Chuong 385:
Chuong 385:Chuong 385:
Vu Tiếu nghe xong vui mừng nói: "Vậy tốt quá, có mẹ ở đây con có phúc được ăn ngon rồi." Trước đây lúc hợp tác kết hôn với Kha Cảnh Dương, cô đã thích tính cách và khả năng nấu ăn của bà Kha rồi, chỉ là cô sợ bà sống ở đây sẽ nhìn ra vấn đề giữa bọn họ. Bây giờ cô và Kha Cảnh Dương đã yêu đương rồi, cô đương nhiên hoan nghênh bà Kha ở lại, ở hiện đại con dâu đều không thích ở cùng mẹ chồng, nguyên nhân lớn nhất chính là ở xã hội hiện đại việc nhà không cần con dâu làm, giặt quần áo có máy giặt, đồ ăn có có thể mua ngoài.
Nếu như ở xã hội hiện đại cũng phải sống như những năm sáu mươi, bảy mươi, cái gì cũng phải tự làm, thì những cô con dâu trẻ tuổi không biết làm việc nhà sẽ không có suy nghĩ như vậy.
Nhưng dù thế nào thì trước mắt, Vu Tiếu rất hoan nghênh bà Kha ở lại. Có lẽ qua một thời gian nữa, cô có thể sẽ không thích, nhưng trước mắt thì không.
Thực ra bà Kha cũng lo lắng con dâu không thích bà ở lại, dù sao thì rất nhiều con dâu không thích sống với mẹ chồng, bà cũng hiểu việc này.
Nhưng bà Kha ở lại không phải vì muốn ở cùng với con trai và con dâu, mà là bà lo lắng bởi vì Đồ Hữu Hi, con trai và con dâu hiểu nhầm nhau. Vợ chồng ấy à, ngủ một phòng nằm một giường mới có thể giải thích rõ ràng. Bà Kha nghĩ như vậy. Nhưng mà thấy con dâu hoan nghênh bà, trong lòng bà Kha rất tự hào: "Vậy được rồi, mấy ngày hôm nay mẹ sẽ làm đồ ngon cho hai đứa ăn để bồi bổ thân thể."
Vu Tiếu cười nói: "Vậy cảm ơn mẹ. Nhưng mà mẹ, mẹ ở đây may ngày liệu có qua mất sinh nhật của cha không?" Ngày kia là sinh nhật của ông Kha rồi.
Bà Kha thản nhiên nói: "Chỗ chúng ta không để ý cái này, nếu là trước đây, vào ngày sinh nhật ăn một quả trứng gà là được. Cũng chỉ bây giờ có điêu kiện mới làm một bàn toàn món ngon để ăn."
Vu Tiếu: "Đó cũng là tấm lòng của anh trai, chị dâu, anh chị hiếu thuận với cha mẹ mà."
Bà Kha cười cười, quả thực là tâm ý của mấy đứa con, nhưng một phần nguyên nhân trong đó là thẳng út có tiên đồ, bọn chúng phải duy trì quan hệ tốt với thằng út, vậy không phải có nghĩa là phải tốt với hai vợ chồng bà sao? Nhưng dù thế nào, quả thực con trai, con dâu cũng có tấm lòng: "Không cần lo cho cha con, mẹ có ở nhà hay không ông ấy đều ăn rất vui vẻ. Ngược lại mẹ không ở ông ấy còn được uống mấy ngụm rượu, ăn càng vui vẻ hơn ý."
Vu Tiếu ôm bụng không dám cười ra tiếng, nhưng mẹ chồng cô đúng là hiểu rõ bản thân mà: "À đúng rồi mẹ, con mua quà sinh nhật cho cha, khi nào mẹ về nhà thì mang theo."
Nghe thấy cô nói vậy, bà Kha chê bai: "Con mua quà sinh nhật gì cho ông ấy vậy? Sướng thật. Hai đứa đã bỏ ra năm đồng rồi, không cần mua nữa." Vừa tiền vừa quà, kiểu gì ông ấy cũng sẽ đắc ý.
Nói thì nói như vậy như ý cười trong mắt bà Kha không thể giấu nổi.
Vu Tiếu nói: "Con cũng chỉ mượn cớ sinh nhật cha mua thôi, nói là quà cho cha, thực ra là cho cả nhà."
"Ồ? Quà gì vậy?" Bà Kha bắt đầu tò mò, vốn dĩ bà là người rất hay tò mò.
Buổi trưa sau khi ve nhà, đồ Vu Tiếu mua bà Kha không hề động đến, Vu Tiếu vội đi làm nên không nói với bà Kha. Bây giờ Vu Tiếu mở thùng, lấy đài cái xét bên trong ra: "Mẹ xem, xem có biết nó là gì không?"
"A.." Bà Kha kêu to lên một tiếng: "Đây... đây không phải là đài cát xét sao?" Sao bà có thể không nhận ra chứ? Trước đây bà từng nghe đài cát xét của thanh niên trí thức mang đến. Nhưng mà đài cát xét của thanh niên trí thức đã cũ, mà chiếc đài cát xét trước mắt này vẫn còn mới nguyên, giống như dao thái rau hồi bà còn làm bàn tiệc trước khi giải phóng, được mài sáng loáng.
Vu Tiếu không biết bà Kha hình dung như vậy, nếu không cô sẽ cười ngất mất: "Lúc mẹ, cha và ông nội ở nhà buồn có thể nghe, trước đây không phải mẹ nói đài cát xét rất hay sao?"
Bà Kha vươn tay ra cẩn thận sờ vào đài cát xét, thực sự bà không dám dùng chút sức nào, chỉ sợ hơi dùng sức sẽ hỏng mất: "Cái này.. cái này rất đắt đúng không?" Bà rất thích, từ ánh mắt và động tác có thể nhìn ra. Đặc biệt là đài cát xét sẽ phát ra bài hát, các loại bài hát khác nhau. Bà Kha thích nghe Việt kịch, trước đây lúc làm bàn tiệc cho nhà giàu đều là làm lúc có chuyện vui, nhà bọn họ sẽ mời đoàn kịch đến hát kịch, bà Kha làm bàn tiệc cũng có thể nghe một lúc, nghe nhiều bà còn biết ngâm nga vài câu. Vì vậy bà Kha thực ra rất thích nghe nhạc.
Vu Tiếu cười nói: "Cũng không bằng sính lễ ba món đồ lớn cho con.
Bà Kha nghe lời trêu chọc của con dâu, bà không nhịn được nói: "Con này..."
Vu Tiếu nhân cơ hội nói: "Con mua hai cái đài cát xét, một cái gửi cho ông bà nội con, bọn họ ở quê cũng có thể nghe. Người già không nỡ tiêu tiền, lúc con kết hôn ông bà còn gửi cho con hai một trăm đồng tiền của hồi mồn, con trả tiền lại ông bà chắc chắn sẽ không nhận, vì vậy con liền mua cho bọn họ một cái đài cát xét."
Bà Kha là một người thông minh, đương nhiên bà có thể nghe ra ý trong lời nói của con dâu. Bà cũng chẳng có suy nghĩ gì khác, con dâu có công việc, có tiền, hiếu thuận với ông bà nội, tặng một cái đài cát xét thì có sao đâu? Đừng nói là ông bà nội có gửi tiền của hồi môn cho con dâu, cho dù không cho, tiêu tiền của con trai bà, thi thoảng mua đồ cho người nhà cũng là điều đương nhiên.
Về điều này, bà Kha luôn rất rõ ràng. Cũng giống như những cô con dâu khác, nếu như bọn họ muốn mang hết tiền trong nhà mình về cho nhà mẹ đẻ, bà cũng không quan tâm: "Nên mua cho ông bà nội con, bọn họ có lòng với con, con cũng nên hiếu thuận với bọn họ. Nói đến chuyện này thì Tiếu Tiếu à, đợi lúc nào thằng út có kỳ nghỉ, hai đứa có phải nên về quê con một chuyến không? Để thằng út biết nhà cửa, để người nhà con biết mặt."
Vu Tiếu nói: "Con đã nghĩ việc này rồi, tết nếu Cảnh Dương không có nhiệm vụ chắc sẽ có kỳ nghỉ. Con định đêm ba mươi bọn con về Phạm Gia Câu ăn bữa cơm đoàn viên, đợi sang năm mới thì vê nhà con."
"Ừ, làm vậy rất tốt." Năm nay là năm đầu tiên bọn họ kết hôn, năm đầu tiên ăn bữa cơm đoàn viên là việc nên làm, bà Kha rất hài lòng về sắp xếp này.
Vu Tiếu cũng không nghĩ đến việc kết hôn năm thứ nhất, năm thứ hai gì cả, mà là về nhà họ Vu không cần phải quá vội vàng: "Mẹ, để con dạy mẹ dùng đài cát xét như nào."
Bà Kha nghe xong liền vô cùng thích thú: "Mẹ tay chân vụng về, chỉ sợ không học được, con đừng chê mẹ nhé."
Vu Tiếu nói: "Ai cũng có sở trường sở đoản của mình, cũng giống như con nấu cơm không ngon vậy. Nhưng mà con có cách này, cho dù mẹ không nhớ cũng không sao."
"Còn có cách gì vậy?" Bà Kha nghe cô nói như vậy không nhịn được hỏi.
"Mẹ đợi chút." Vu Tiếu đi vào phòng lấy giấy bút ra: "Mẹ, mẹ biết nhìn số 1,2, 3,4, 5 không?"
Bà Kha nói: "Số mẹ có biết. Trước đây lúc làm bàn tiệc đều phải ghi sổ sách, lúc đó mẹ đã biết chữ số rồi." Mặc dù bà chưa từng đi học nhưng vẫn biết số. Hơn nữa, người mù chữ có cách ghi sổ sách của người mù chữ.
"Vậy được rồi." Vu Tiếu dùng giấy bút vẽ bàn phím bên trên đài cát xét ra sau đó cô nói: "Mẹ, mẹ nhìn bức tranh này và phím trên đài cát xét này có giống nhau không?"
Bà Kha: "Đúng là giống nhau."
Vu Tiếu nói: "Mẹ nhìn chỗ này, ấn cái này là bắt đầu, chỗ nút bắt đầu này con viết số 1 vào, 1 là nút bắt đầu, như vậy mẹ có hiểu không?"
Bà Kha hưng phấn nói: "Mẹ hiểu rồi hiểu rồi, ấy, như này quá tốt, mẹ hiểu rồi. Sau này cần mở đài cát xét, mẹ chỉ cần lấy tờ giấy này ra là biết nút 1 là nút bắt đầu, ấn nút đó là có thể bắt đầu nghe đài cát xét rồi."
Vu Tiếu khen ngợi: "Đúng rồi, mẹ thật giỏi quá, con nói một lần mà mẹ đã nhớ rồi, sau đó ấn nút này..."
Kha Cảnh Dương đã về, anh vừa đến cửa sân đã nghe thấy tiếng hát trong nhà, bây giờ thứ có thể phát ra tiếng không phải là tivi thì chính là đài cát xét. Kha Cảnh Dương biết Vu Tiếu muốn mua đài cát xét, vậy nên cô đã mua đài cát xét rồi? Đợi anh đi đến cửa phòng khách nhìn thấy hai mẹ con ngồi cùng với nhau, anh về rồi cũng không biết. Kha Cảnh Dương lập tức cảm thấy anh không phải con trai, mà là con rể.
Không đúng, mẹ vợ nhà người ta nhìn con rể, càng nhìn càng thích. Vì vậy... anh có lẽ là một anh con rể không có tiền đồ đến ở rể, vì vậy mới không được mẹ vợ hoan nghênh.
"Mẹ, Tiếu Tiếu, con về rồi."
Bà Kha: "Tiếu Tiếu, con nghe bài này xem, giọng hát này sáng quá."
Vu Tiếu: "Giọng của người hát này rất hay, nhưng mà giọng của mẹ cũng rất hay, mẹ có thể học.”
"Con về rồi." Kha Cảnh Dương lại thở dài hỏi: "Hai người đang làm gì vậy?"
Bà Kha không thèm nhìn con trai: "Ồ, con về rồi hả, vậy có thể ăn cơm rồi."
Vu Tiếu nói: "Vậy ăn cơm thôi, con đi bê thức ăn."
"Để mẹ, để mẹ làm, thức ăn vừa bỏ ra hơi nóng, da tay một cô gái như con mỏng, bị bỏng sẽ rất đau." Bà Kha vội vàng đến phòng bếp.
Vu Tiếu cười đi đến phòng bếp: "Hôm nay có món øì vậy mẹ?"
Bà Kha: "Có cá hố kho tàu, mẹ còn hấp trứng vịt muối, còn có..."
"0a, đều là món con thích ăn."
"Ngày mai mẹ lại nấu cho con."
Kha Cảnh Dương: ".." Anh rất muốn hỏi, có món anh thích ăn không?
Đồ ăn bê lên bàn, không thể không nói đồ ăn bà Kha làm chỉ nhìn đã biết ngon hơn Vu Tiếu nhiều. Khẩu vị của Vu Tiếu luôn rất tốt, nhưng hôm nay khẩu vị còn tốt hơn mọi ngày. Cá hố kho tàu bà Kha làm có cho một ít đường, đường có thể khử mùi tanh, lại đề cao hương vị, hợp với khẩu vị của Vu Tiếu: "Mẹ, hai hôm nữa xưởng hải sản sẽ mang hải sản đến cho tiệm cơm, lúc đó mà có thừa, con sẽ để lại một ít, mẹ có muốn ăn loại hải sản gì không?"
Bà Kha: "Loại nào mẹ cũng ăn, con cứ giữ lại loại con thích ăn là được."
Vu Tiếu: "Trước đây con từng ăn tôm, rất to, lần này nếu có tôm con sẽ để tôm lại."
"Vậy được, vậy mẹ làm tôm kho cho con ăn." Bà Kha rất tự tin với việc nấu ăn: "Thực ra, hải sản thì hấp sẽ tươi hơn là kho, nhưng con biết hấp nên mẹ sẽ kho cho con ăn. Sau mẹ đi rồi, con có thể hấp để ăn"
Vu Tiếu nghĩ rồi nói: "Không thì mẹ nói cách làm cho con, con ghỉ lại, lần sau con có thể thử làm."
Bà Kha: "Đúng rồi, cũng giống như con vẽ lại cách dùng đài cát xét, làm món ăn cũng có thể viết lại mà."
".." Kha Cảnh Dương buồn bực ăn cơm. Sau đó anh chọn miếng cá hố to nhất cho vào bát mình.
Bà Kha nhìn con trai một cái: "Sao con lại chẳng có mắt nhìn tý nào nhỉ."
Kha Cảnh Dương: ".. Con làm gì chứ?" Anh yên lặng anh cơm cũng sai hả?
Bà Kha cảm thấy con trai mình hết đường cứu chữa rồi: "Nếu là cha con, chắc chắn sẽ đưa miếng cá hố đó cho mẹ ăn."
Kha Cảnh Dương nhìn mẹ anh, rồi lại nhìn miếng cá hố trong bát. Cuối cùng anh thốt ra một câu: "Con nhớ rồi."
Bà Kha: "Sau này có đồ ngon phải cho vợ con trước, nó đi làm vất vả, đi làm về còn phải chăm SÓC CON."
Kha Cảnh Dương: "Vâng, con biết rồi." Anh thì không vất vả hả?
Bà Kha gật đầu xong quay về phía Vu Tiếu nói: "Tiếu Tiếu, vậy chút nữa ăn xong cơm tối thì ghi lại cách làm cho con nhé?"
Vu Tiếu nói: "Vâng ạ."
Sau bữa cơm, bà Kha và Vu Tiếu bắt đầu ghi chép cách làm món ăn, Kha Cảnh Dương thu dọn bàn ăn, thu dọn nhà bếp, sau đó ngồi trong sân rửa bát. Rửa bát xong nhìn lướt qua phòng khách. Đợi anh rửa bát xong, mẹ anh và vợ anh vẫn chưa xong, vì vậy anh đi tắm. Đợi anh tắm xong đi ra, mẹ anh và vợ anh vẫn đang nói chuyện, nên anh trầm mặc đi vào phòng Vu Tiếu. Anh nằm trên giường nhìn trần nhà, anh vẫn có thể nghe thấy tiếng mẹ con hai người ở bên ngoài.
Vu Tiếu nhìn cách làm của mười mấy món ăn trong quyển sổ cầm tay: "Mẹ, đủ rồi, những món ăn thường ngày cơ bản đều ở đây rồi, lần sau nếu như con nhớ ra món gì thì lại hỏi mẹ."
Bà Kha nói đến mức miệng khô khốc, bà uống một ngụm nước trà: "Được, cũng không còn sớm nữa, con mau di tắm đi."
Vu Tiếu: "Mẹ đi tắm trước đi, đợi mẹ tắm xong rồi con đi tắm."
Bà Kha: "Con đi trước đi, mẹ còn phải đi sửa soạn lại quần áo, không biết bao giờ mới tắm được, ngày mai con còn phải đi làm, con tắm sớm ngủ sớm đi."
Vu Tiếu không khách sáo nữa: "Vậy con đi đây." Cô về phòng lấy quần áo để thay trước, nhưng mà vừa mở cửa phòng ra đã nhìn thấy Kha Cảnh Dương nằm trên giường, góc nghiêng mặt hướng về phía cửa.
Kha Cảnh Dương: "Xong rồi hả?"
Vu Tiếu vội vàng đóng cửa vào: "Xong rồi, em đi tắm đây."
Kha Cảnh Dương: "Ừ." Ánh mắt anh chuyển động theo Vu Tiếu. Lúc này Vu Tiếu phải lấy quần áo lót để thay trong tủ quần áo, không biết vì sao cô quay đầu nhìn Kha Cảnh Dương một cái, thấy Kha Cảnh Dương đang nhìn theo mình, cô nói: "Anh quay đầu sang bên kia, không được nhìn."
Kha Cảnh Dương không hiểu nổi: "Có gì mà không được nhìn?" Bóng lưng cũng không cho anh nhìn à?
Vu Tiếu nhét quần áo lót vào trong áo phông: "Vậy anh nhìn đi." Dù sao cũng không thấy được.
Lúc Vu Tiếu tắm cô nghĩ, buổi tối hai người ngủ một phòng trên một chiếc giường, liệu Kha Cảnh Dương có động tay động chân với cô không nhỉ. Có không? Vu Tiếu cảm thấy, với tính cách của Kha Cảnh Dương, anh chắc chắn sẽ làm gì đó, nhưng mà sẽ đến mức độ nào đây?
Nói thực thì, cô cũng rất tò mò.
Lúc Vu Tiếu tắm, bà Kha đi vào phòng nhìn thấy con trai nằm trên giường, bà cảm thấy con trai đúng là chẳng nên thân.
Kha Cảnh Dương nhìn mẹ anh: "... Có việc gì vậy mẹ?"
Bà Kha hừ một tiếng nói: "Hôm nay con ăn cơm chẳng có mắt nhìn gì cả, biết rõ Tiếu Tiếu thích ăn cá hố mẹ làm, con lại ăn luôn miếng ngon nhất. Nó vốn đang giận con chuyện của Đồ Hữu Hi, con làm như vậy nó càng giận hơn thì sao? Con nên gắp cá hố vào bát nó chứ, thật là, bình thường thông minh là thế, hôm nay đầu óc con sao vậy?"
Kha Cảnh Dương: ".." Anh cảm thấy điều mẹ anh muốn nói chính là cá hố mẹ anh nấu rất ngon, chắc chắn không phải vì anh gắp mất cá hố Tiếu Tiếu thích ăn: "Lần sau con sẽ chú ý."
Bà Kha: "Không phải chú ý, mà là phải để ý, lần sau con phải để ý. Nhưng mà lúc ăn cơm tối mẹ cố ý nói con trước mặt Tiếu Tiếu, chắc nó sẽ không giận con nữa đâu. Con trai à, mấy ngày tới mẹ phải trách mắng con nhiều hơn, để Tiếu Tiếu thương con."
".. Mẹ, không cần phiền phức như vậy đâu." Anh hiểu tính cách của Vu Tiếu, cô chắc chắn sẽ không so đo chuyện này, huống hồ, bọn họ vốn dĩ không cãi nhau.
Nhưng mà Kha Cảnh Dương vừa nói xong, bà Kha đã trừng mắt với anh: "Con ấy à, cô gái vốn dĩ giống hệt cây kim, rất nhỏ mọn, con phải chiều người ta. Hơn nữa, Tiếu Tiếu cũng được coi là thoải mái rồi, cô gái tốt như vậy, qua cái thôn này không còn tiệm đấy nữa đâu*"
*Qua cái thôn này không còn tiệm đấy nữa đâu: Bỏ lỡ sẽ không còn người tốt như vậy
Kha Cảnh Dương cạn lời: "Mẹ, cô ấy đã vào thôn Phạm Gia Câu rồi."
"Dù sao thì con cũng đừng chọc tức vợ con, con nhìn kìa, Tiếu Tiếu đã mua đài cát xét cho mẹ rồi, con cũng không biết mua cho mẹ." Bà Kha lại bắt đầu khoe khoang món đồ mới của mình.
Kha Cảnh Dương lắc đầu: "Vâng, vâng, vâng, con trai của mẹ bất hiếu, con dâu của mẹ hiếu thuận."
"Chẳng phải vậy à." Bà Kha còn nói anh thêm một câu: "Chờ con.. đến sữa bò mẹ cũng không được uống." Nói xong bà hất cằm kiêu ngạo đi ra ngoài.
Vừa mới ra khỏi cửa phòng đã đụng phải Vu Tiếu mới mở cửa phòng tắm ra. Bà Kha chột dạ, nhảy dựng lên: "Tiếu.. Tiếu Tiếu, con tắm xong rồi."
Vu Tiếu nói: "Con tắm xong rồi, tý nữa mẹ có thể tắm, nước nóng vẫn còn."
"Ồ, được. Vậy Tiếu Tiếu à.."Bà Kha ngập ngừng nói: "Vừa rồi mẹ lại đến phòng bọn con mắng Cảnh Dương một trận, con đừng giận Cảnh Dương vì chuyện của Đồ Hữu Hi nữa, tình cảm giữa vợ chồng bị tổn hại vì người khác không đáng."
Vu Tiếu không ngờ bà Kha vẫn nhớ chuyện này, cô còn tưởng rằng bà Kha thực sự lại mắng con trai tiếp, vì vậy cô giải thích: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đã không giận nữa rồi. Thực ra con cũng biết Cảnh Dương sẽ không làm ra chuyện như vậy, con cũng chỉ cố tình dỗi tý thôi."
Bà Kha nghe thấy con dâu không giận nữa liền yên tâm. Nhưng mà: "Con nên dỗi, vậy con đi ngủ đi, mẹ cũng đi tắm đây."
"bạ." Vu Tiếu vừa vào phòng đã vội vàng đóng cửa: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, vừa rồi mẹ anh mắng anh như nào?”
Kha Cảnh Dương nhướng mày: "Muốn biết? Em lại gần đây hơn chút."
Vu Tiếu mới không thèm quan tâm đến anh: "Anh thích nói hay không thì tùy" Cô trèo lên giường định ngủ bên trong. Nào ngờ Kha Cảnh Dương lại đột nhiên giơ chân lên: "Đường này không thông."
Vu Tiếu nhìn chân anh đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, em có thể nghiêm túc hỏi anh một vấn đề này hay không? Anh phải thành thật trả lời em đấy."
Kha Cảnh Dương nhìn cô: "Nói."
Vu Tiếu vươn tay ra bứt lông chân của anh, Kha Cảnh Dương hít một hơi, anh vội vàng thu chân lại: "Em ác thật đấy."
Vu Tiếu: "Đừng ngắt lời em, đồng chí Kha Cảnh Dương, em nghe nói người có lông chân dài... sẽ rất mạnh mẽ trong chuyện giường chiếu, đúng không?”
Kha Cảnh Dương híp mắt: "Em nghe ai nói?" Trong giọng nói của anh đầy nguy hiểm mà người nào đó vẫn chưa nhận ra.
Vu Tiếu nghĩ rồi tùy tiện lấy một lý do: "Em xem ở trong một quyển sách, cụ thể là quyển nào thì em quên rồi, hình như sách của một tác giả nữ nổi tiếng thì phải. Em nhớ sách của cô Trương này chuyên viết về tiểu thuyết tình yêu, haiz, em không nhớ đâu."
Kha Cảnh Dương thở phào một hơi, anh còn tưởng rằng cô thực sự nghe người khác nói. Mặc dù Kha Cảnh Dương không có tế bào lãng mạn, cũng không xem mấy loại sách giống của cô Trương kia viết, nhưng tên của cô Trương anh có biết. Vì vậy điêù Vu Tiếu anh cũng không nghi ngờ. Nhưng mà: "Em muốn biết?"
Vu Tiếu đi vào bên trong ngồi xuống ôm đầu gối của mình: "Muốn." Cho dù là nam hay nữ, trong quá trình trưởng thành đều sẽ tò mò về vấn đề tình dục. Cho dù giáo dục giới tính trong hiện đại vô cùng cởi mở, nhưng những thứ biết nhờ yếu tố khách quan và những thứ mình chủ động đi tìm hiểu lại khác nhau.
Kha Cảnh Dương vẫy tay về phía cô: "Em qua đây, anh nói cho em."
Vu Tiếu cười ngồi lại gần hơn: "Như vậy được chưa anh?"
Kha Cảnh Dương: ".. Chiếc giường này dài hai mét, vị trí em ngồi cách cuối giường năm mươi cen tỉ mét, em cảm thấy có thể nghe được không?"
Vu Tiếu lại dịch mông ngồi gần hơn.
Kha Cảnh Dương không nhịn được cười: "Em sợ cái gì?" Dáng người cô nhỏ nhắn ngồi như vậy trông rất đáng thương, khuôn mặt xinh đẹp của cô đầy sự tò mò, đặc biệt là đôi mắt giống như đang nói, anh mau nói cho em. Ánh mắt của Kha Cảnh Dương dừng lại trên chân cô, da cô trắng, đôi bàn chân trắng nõn, đầu ngón chân hơi tròn, trông rất đáng yêu.
Vu Tiếu nhìn theo ánh mắt của anh cũng dừng trên ngón chân cô, cô bất giác nhúc nhích ngón chân, đột nhiên nhớ đến những miêu tả trong nhiều bộ tiểu thuyết, rất nhiều đàn ông thích hôn ngón chân của phụ nữ. Cô nhớ từng xem một bài báo của giới giải trí, nam nữ chính là một đôi minh tỉnh, lúc hai người kết hôn, người đàn ông quỳ một chân xuống hôn lên đầu ngón chân của người phụ nữ. Lúc đó cô xem xong cũng cảm thấy rất thú vị.
Đôi chân này rất non mịn, dù sao thân thể này mới mười bảy tuổi, so với đôi chân của thân thể cô trước đây, mỗi người một vẻ. Đôi chân của thân thể cô trước đây, cô dành rất nhiều công sức để bảo dưỡng. Trước đây hình như cô sơn móng chân màu đen.
Vu Tiếu từ từ vươn bàn chân đến trước mặt Kha Cảnh Dương: "Đẹp không?" Cô hỏi, trong giọng nói còn có sự trêu chọc mà cô không hề hay biết. Hoặc là cô cố tình như vậy.
"Đẹp." Kha Cảnh Dương thành thực đáp, giọng nói dần dần trầm xuống. đồng thời anh vươn tay ra nắm lấy cái chân đó. Chân cô không to bằng bàn tay anh, nhưng mềm hơn, mịn màng hơn bàn tay anh. Anh nắm bàn chân đó trong tay vuốt ve khe khẽ, lại không nỡ dùng quá nhiều sức, chỉ sợ gãy mất. o
Vu Tiếu lại không nhịn được cong ngón chân khẽ run lên mấy cái, cô hơi căng thẳng, lại không nhịn được cảm giác ngứa ngứa ở chân: "Kha Cảnh Dương..." Cô vừa dịu dàng vừa gấp gáp gọi tên của anh.
"Ừm?" Kha Cảnh Dương trông có vẻ vẫn chịu được, nhưng anh đột nhiên nắm chặt tay, từ đó có thể nhận ra, tim anh cũng đang đập rất nhanh.
Phụ nữ ở niên đại này cơ bản đều bảo thủ, rụt rè, thậm chí kết hôn cũng chỉ vì cuộc sống. Người phụ nữ giống như Vu Tiếu, sẽ trêu đùa, trêu chọc anh, lần đầu tiên anh gặp phải, lần đầu tiên của mỗi người đều vô cùng đặc biệt, vì vậy cánh cửa thế giới của Kha Cảnh Dương đột nhiên được mở ra, vô số màu sắc bên trong hấp dẫn anh. Đôi mắt anh nhìn cô, từ tò mò đến có thiện cảm, rồi đến nồng nhiệt như lửa.