Chương 396:
Chương 396:Chương 396:
Chủ nhiệm Bành cũng không úp mở nữa, ông ấy nói thẳng: "Người có năng lực phải vất vả, với lại cháu quen với phía quân đội, vì vậy có một việc liên quan đến quân đội phải nhờ cháu, đây cũng là việc được bộ công thương và ủy ban thành phố đồng ý, việc này không hề nhỏ, đồng chí Vu Tiếu ạ."
Vu Tiếu nghĩ, việc liên quan đến hai mươi tám tiệm cơm quốc doanh, có liên quan đến quân đội, lại thực hiện cùng với kế hoạch thức ăn suất, cô hỏi: "Có phải là liên quan đến quân nhân giải ngũ và quân tẩu không bác?"
Chủ nhiệm Bành cười ha ha: "Giác ngộ của đồng chí Vu Tiếu quả nhiên rất cao, lập tức đoán được việc này, đúng như vậy. Ngoài tiệm cơm quốc doanh của chúng ta, hai mươi bảy tiệm cơm quốc doanh còn lại nếu như bắt đầu thực hiện kế hoạch thức ăn suất, hợp tác thành công với đơn vị hoặc công xưởng nào đó, vậy chắc chắn sẽ phải thành lập chi nhánh, dù sao tiệm cơm quốc doanh không thích hợp làm thức ăn suất, cho dù mỗi tiệm cơm thành lập một chi nhánh theo quy mô của chúng ta, mỗi chi nhánh cũng cần ba đầu bếp, hai người rửa rau, như vậy thì mỗi chi nhánh cần năm nhân viên. Hội nghị lần này quyết định năm nhân viên tuyển từ trong quân doanh, cũng giống như cháu nói, cuộc sống yên bình của nhân dân là nhờ sự đấu tranh của quân nhân ở tiền tuyến, chúng ta nên báo đáp bọn họ." "Rất nhiều quân nhân giải ngũ xong có thể sẽ thất nghiệp, rất nhiều quân tẩu và chồng mấy năm không gặp được một lần, nếu như chúng ta có nhiều công việc, các quân tẩu có thể qua đây, việc trong nhà tốt, các quân nhân ở tiền tuyến cũng an tâm."
Vu Tiếu nghe xong lời của chủ nhiệm Bành, cô không thể không cảm thán với giác ngộ của người niên đại này. Không những có giác ngộ, mà bọn họ còn cảm kích quân nhân, vô cùng lương thiện, mặc dù niên đại này cũng quan tâm đến lợi ích, nhưng bọn họ có giác ngộ hơn, chất phác hơn, đây là đức tính tốt đẹp mà rất nhiều người hiện đại không có.
Đương nhiên, thời thế sinh anh hùng, thế giới hiện thực quá yên bình, người không cùng một thời đại không thể nào so sánh. Ít nhất ở thế giới hiện thực vẫn có những người phấn đấu vì quốc gia, vì nhân dân, bọn họ không hề sợ nguy hiểm.
Mặc dù Vu Tiếu không có lòng muốn phấn đấu, nhưng loại chuyện khích lệ tinh thần như vậy cô vẫn bằng lòng làm. Vành mắt cô hơi đỏ, đó là sự cảm động từ trong nội tâm, cảm động vì sự đoàn kết quân dân trong thời đại này: "Chủ nhiệm yên tâm, cháu sẽ bàn bạc việc này với quân doanh."
Cô nhớ đến một bộ phim trước đây cô từng xem.
Có một cô gái chưa chồng mà chửa, quy tắc của cái thôn đó vô cùng nghiêm khắc, phụ nữ chưa chồng mà chửa sẽ bị nhốt lồng heo. Cô gái đó ban đầu dùng vải quấn bụng, không để người khác phát hiện, nhưng bụng dân dần lớn lên, không thể che giấu nổi nữa. Vì vậy, việc cô gái đó có bầu đã bại lộ.
Tối hôm đó, người dân cầm đuốc bắt cô gái đó lại, bọn họ dùng ánh mắt người đời nhìn cô ấy, trong mắt đều là sự khinh thường, bọn họ ép hỏi cô gái đó, tên đàn ông kia là ai, nếu như không nói cô ấy sẽ bị nhốt lồng heo.
Cô gái không chịu khai ra, bởi vì cô ấy không muốn danh dự của người đàn ông mình yêu bị tổn hại.
Lúc cô gái chuẩn bị bị nhốt vào lồng heo, có một người đàn ông đứng ra, anh ấy nói, đứa trẻ trong bụng của cô ay là của anh, là anh cưỡng bức cô gái, vì vậy mới dẫn đến có thai, việc này không liên quan đến cô gái.
Sau đó người đàn ông bị xử lý bằng quy định của thôn, đánh cho nửa tàn phế. Bởi vì trong thôn không cho phép sự việc dơ bẩn như vậy tồn tại, vì vậy người đàn ông không bị đánh chết và người phụ nữ lấy nhau.
Trong đêm tân hôn, cô gái hỏi: "Đây không phải con của anh, vì sao anh lại thừa nhận?"
Người đàn ông đó nói: "Bởi vì anh hùng không thể tuyệt hậu." Thì ra anh ấy biết cha của đứa trẻ là ai. Người đàn ông và cô gái ở cùng một thôn, bình thường chưa từng nói chuyện với nhau. Anh ấy vô tình nhìn thấy cô gái qua lại với một người đàn ông khác mới đoán được cha của đứa trẻ là ai. Cha của đứa trẻ là anh hùng của thôn bọn họ, là anh hùng của thời đại này, anh xuất thân từ thôn, chỉ là anh ấy hi sinh rồi.
Đến cuối cùng, cô gái và người đàn ông kết hôn, sau đó sinh một cô con gái, bọn họ sống tôn trọng nhau cả một đời, giữa bọn họ vô cùng trong sạch.
Vu Tiếu không biết vì sao lại nhớ đến bộ phim này, chỉ là đột nhiên nhớ ra. Thậm chí nhớ lại câu chuyện của rất nhiều thời đại, cô từng xem trên tivi. Trước khi giải phóng, rất nhiều người dân không màng nguy hiểm bảo vệ quân nhân, để bọn họ tránh thoát khỏi sự truy tìm của kẻ địch. Quân nhân bảo vệ bọn họ, bọn họ cũng giúp quân nhân. Đây là một thời đại đoàn kết.
Trong lòng cảm động, loại tình cảm này đến rất nhanh, rất sâu đậm.
Vu Tiếu đột nhiên nhớ đến Kha Cảnh Dương, ở những nơi cô không nhìn thấy, anh có lễ cũng giống như trong những bộ phim truyền hình kia, chấp hành nhiệm vụ hết lần này đến lần khác ở nơi nguy hiểm. Anh là lính trinh sát, ở tuyến đầu, là người quan trọng nhất. Nếu như lính trinh sát không thể do thám được tình hình có lợi, vậy thì kết quả của nhiệm vụ này không thể dự liệu được.
Vu Tiếu lại nhớ đến trước lúc bọn họ hợp tác kết hôn, lời Kha Cảnh Dương nói, anh không muốn kết hôn, anh không muốn để lại cô nhi quả phụ, chắc anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc nào cũng có thể hi sinh. Còn cô thì sao? Nếu như ban đầu hợp tác kết hôn là vì cô vừa ý ba điểm, một là cô vừa ý ngoại hình của anh, hai là cô vừa ý khi anh nói không muốn có con, ba là cô vừa ý những điều thuận lợi mang lại từ nghề nghiệp của anh. Nhưng giờ phút này, cô đột nhiên cảm thấy, cô bằng lòng giống cô gái đó, sinh cho anh một đứa trẻ. Ngoài sự rung động dưới đáy lòng, còn có cả một sự thôi thúc, cô không muốn anh tuyệt hậu.
Cho dù sau khi đời này kết thúc, cô trở về thế giới hiện thực, quãng đời còn lại sẽ nhớ mong con, nhưng cô vẫn muốn sinh con cho anh.
Ngày hôm sau, đoàn người của chủ nhiệm Đới về huyện 1i. Đến huyện li buổi chiều vốn di vẫn phải đi làm, nhưng vì việc ủy thác cho cô, nên Vu Tiếu xin chủ nhiệm Bành, buổi chiều trực tiếp về quân doanh. Chủ nhiệm Bành không có ý kiến gì, dù sao việc đó cũng quan trọng.
Vu Tiếu đạp xe từ huyện lị về quân doanh, vừa hay là thời gian cơm trưa, ngồi xe rồi lại đạp xe, cô hơi mệt, trưa cô không định nấu cơm, vì vậy cô cầm bát cơm đến cửa quân doanh đợi Kha Cảnh Dương. Lúc Kha Cảnh Dương được nghỉ trưa, từ trong quân doanh đi ra, nhìn thấy Vu Tiếu ở cửa, anh ngây ra, sau đó chạy nhanh đến: "Về rồi hả? Sao em không vào trong gọi anh?" Nói xong anh nhận lấy bát cơm trong tay cô.
Vu Tiếu nhìn anh chạy đến, nghe lời anh nói, cô đột nhiên cảm thấy thời gian có thể dừng lại ở giây phút này thì tốt quá.
"Sao vậy em?" Thấy cô không nói gì, Kha Cảnh Dương lại hỏi một câu. Thực ra, thân là lính trinh sát, trực giác của Kha Cảnh Dương rất nhạy bén. Hôm nay nhìn thấy vợ, anh cảm thấy hơi lạ. Đặc biệt là ánh mắt vợ anh nhìn anh, cứ là lạ sao đấy.
Kha Cảnh Dương không biết là, ánh mắt Vu Tiếu nhìn anh giống như ánh mắt nhìn người chết. Hoặc là nói, đó là ánh mắt đã chuẩn bị tâm lý bất cứ lúc nào anh cũng có thể hi sinh.
Vu Tiếu tỉnh táo lại, cô cảm thấy mình quá cảm tính. Chỉ vì một chuyện nho nhỏ mà bị ảnh hưởng. Nhưng mà có lúc, cô quả thực dễ suy nghĩ viển vông, đặc biệt lúc đọc tiểu thuyết ở thế giới hiện thực, cô rất dễ bị tình tiết câu chuyện làm ảnh hưởng, lúc cảm động sẽ khóc to.
"Không có." Vu Tiếu nói. Sau đó hình như cô lại nghĩ đến gì đó, cô nói: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, mấy hôm trước đột nhiên em nghe thấy một câu, cảm thấy rất thú vị."
"Câu gì?" Kha Cảnh Dương hơi sợ cô nói gì đó khiến người khác sợ hãi.
Vu Tiếu hơi mỉm cười: "Em muốn sinh khỉ con cho anh."
"Cái gì cơ?" Kha Cảnh Dương ngây ra.
"Không có gì, anh không hiểu thì bỏ đi." Vu Tiếu nhìn thấy nhà ăn đã ở trước mắt, cô chạy chậm tới, cô muốn đi giành đồ ăn. Kha Cảnh Dương ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng vui vẻ của cô, anh không nhịn được cười. Nụ cười lan đến tận đáy mắt, có một sự vui mừng không nói thành lời, là ý anh hiểu sao? Mặc dù anh chưa từng nghe câu như vậy, nhưng không biết vì sao anh lại hiểu ý của cô.
"Em chạy chậm chút, đừng để bị ngã." Kha Cảnh Dương đuổi theo.
"Anh mới ngã ý, em cũng không phải trẻ con." Vu Tiếu trừng mắt với anh: "Anh mau đi xếp hàng đi, nếu không đồ ăn sẽ bị cướp hết.
"Anh biết rồi."
Không ít người nhìn bọn họ, có người chỉ trỏ nói mấy lời ghen tị, có người lại hâm mộ. Nhưng mà dù thế nào, Vu Tiếu cũng không thèm quan tâm, cô cũng chẳng làm ra chuyện gì đáng xấu hổ, chẳng nhẽ không cho người ta vừa chạy vừa nói chuyện à?
Đồ ăn ở nhà ăn vẫn ngon như trước, với lại tâm trạng của Vu Tiếu hôm nay rất tốt, vì vậy ăn cái gì cũng thấy ngọt như phết mật ong. Thực ra là Vu Tiếu đã nghĩ thông suốt, nên tâm trạng của cô mới tốt như vậy.
Cho dù Kha Cảnh Dương không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng anh cũng có thể nhìn ra tâm trạng của vợ anh rất tốt. Anh vô cùng tò mò: "Mấy hôm đến thành phố tham dự hội nghị, có chuyện gì xảy ra à?" Nếu không, vì sao đột nhiên lại muốn sinh con cho anh? Nghĩ đến việc này, lỗ tai của một người đàn ông mạnh mẽ như anh bất giác đỏ lên. Lúc này, ánh mắt của anh nhìn Vu Tiếu dịu dàng như nước.
Nhưng mà, Vu Tiếu đang cúi đầu ăn cơm không hề nhận ra. Cô nói: "Vâng, có chuyện tốt, có thể nói là chuyện tốt với những quân nhân giải ngũ và quân tẩu."
Việc tốt mà Kha Cảnh Dương tưởng tượng là: Em đột nhiên phát hiện mình rất yêu anh... em đột nhiên cảm thấy khỉ con cũng rất đáng yêu... em... dù sao cũng phải liên quan trực tiếp đến anh. Mà không phải là loại chuyện như vậy, chỉ có liên quan gián tiếp đến anh. Nhưng mà, chuyện này cũng khiến Kha Cảnh Dương vô cùng nghiêm túc: "Em nói cụ thể xem nào."
Trong quân doanh có rất nhiều quân nhân giải ngũ vì bị thương hoặc là vì lý do khác, mặc dù quân nhân có thể chuyển ngành, nhưng vị trí công việc có hạn, không phải tất cả quân nhân đều có thể chuyển ngành thành công. Đặc biệt là những quân nhân giải ngũ vì bị thương, những vị trí công việc quân doanh cung cấp không phù hợp với những người bị thương như bọn họ, cũng vì vậy, bọn họ chỉ có thể về nhà.
Mà bây giờ, nếu như việc tốt mà Vu Tiếu nói thực sự có tác dụng, vậy thì, đây đúng là một chuyện vui.
Vu Tiếu nói: "Ăn cơm xong rồi nói, hơn nữa, em cảm thấy có lẽ có thể làm lớn." Nhắc đến cái này, mắt Vu Tiểu sáng lên những vì sao khiến Kha Cảnh Dương nhìn xong thất thần.
Nhưng mà Kha Cảnh Dương tỉnh táo lại rất nhanh. Cô gái này vẫn luôn lạc quan như vậy.
Ăn xong cơm, hai người rời khỏi nhà ăn, trên đường, Vu Tiếu nói chuyện hai mươi bảy tiệm cơm quốc doanh cần thành lập chi nhánh. Toàn thành phố lớn như vậy, cho dù mỗi tiệm cơm chỉ thành lập một chi nhánh, cũng có thể giải quyết việc làm cho hơn một trăm quân nhân giải ngũ và quân tẩu, đây quả thực là một là một việc vui.
"Vậy em nói muốn làm lớn là ý øì?" Kha Cảnh Dương tò mò.