Chương 397:
Chương 397:Chương 397:
Vu Tiếu mỉm cười, việc này có liên quan đến chuỗi tiệm cơm ở đời sau. Tiệm cơm quốc doanh có ở toàn quốc, thực ra không có gì khác với chuỗi tiệm cơm cả, chỉ khác là lợi ích thuộc về ai. Một cái thuộc về tư nhân, một cái thuộc về quốc gia và chính phủ.
"Em cười gì?" Thấy Vu Tiếu lại đang cười ngốc, Kha Cảnh Dương không nhịn được hỏi: "Làm lớn có thể khiến em cảm thấy vui mừng như vậy à?"
Vu Tiếu nói: "Đương nhiên vui mừng rồi. Em chỉ là nghĩ làm lớn lên, vị trí công việc có ở khắp các nơi, có lễ có thể giúp được càng nhiều người hơn. Chỉ là, mỗi một vị trí công việc có thể đến được tay người cần giúp đỡ hay không thì không biết."
Kha Cảnh Dương: "Cứ lấy ví dụ là người thân quân nhân đi, chỗ nào cũng có quân nhân, chính xác mà nói, đều có quân nhân đã hi sinh. Nếu như quốc gia ban bố xuống, nhân viên của chi nhánh tiệm cơm quốc doanh chỉ được tuyển người nhà quân nhân, vậy thì có thể đến được tay bọn họ." Bởi vì có phải quân nhân hay không mọi người đều biết, cho dù có vài người định trà trộn vào thì chỉ cần hỏi thăm người xung quanh là biết, căn bản không thể nào lừa gạt được.
Vu Tiếu nghĩ quả thực cũng có lý: "Trước đây chủ nhiệm Đỗ của bộ công thương nói, nếu như em có kế hoạch tốt, có thể viết gửi cho bà ấy, em định viết cái này thành một ke hoạch. Cho dù tiệm cơm quốc doanh của thành phố khác chủ nhiệm Đỗ không quản lý được, nhưng bà ấy có thể đề xuất với bên trên, nếu như có thể thực hiện, vậy thì tốt quá."
Kha Cảnh Dương nghe cô nói rất thẳng thắn, anh không nhịn được cười: "Không cần lo lắng, giá trị của một kế hoạch đương nhiên có người đánh giá, nếu như thấy giá trị của nó khả quan, vậy thì sẽ thực thi." Dù sao thì không có ai có thể từ chối việc có lợi với quốc gia.
Về đến nhà, lúc hai người đang ngủ, đột nhiên có người đứng ở cửa gọi: " Tiểu đoàn trưởng Kha... tiểu đoàn trưởng Kha..."
Đừng nói là Kha Cảnh Dương bị ồn đến tỉnh, đến cả Vu Tiếu cũng bị ồn đến tỉnh. Kha Cảnh Dương vội vàng đi ra: "Có việc gì."
"Có một lính trinh sát của một nhiệm vụ không liên hệ được, cần chúng ta lập tức phái lính trinh sát đến chi viện, có thể lính trinh sát trước đó đã xảy ra chuyện, chúng tôi định phái lính trinh sát xuất sắc hơn đi, vì vậy bên trên quyết định anh mang theo người đi qua."
"Tôi lập tức chuẩn bị. "
"Phải mang theo ai, tiểu đoàn trưởng Kha tự quyết định."
"Vâng."
Vu Tiếu cũng đã tỉnh, cô nằm trên giường bất động, thấy Kha Cảnh Dương đi vào, cô híp mắt hỏi: 'Có việc gì vậy anh?"
Kha Cảnh Dương rất bình tĩnh nói: "Bên trên đột nhiên giao nhiệm vụ, anh phải mang theo người xuất phát bây giờ, mấy ngày này em tự chăm sóc tốt cho bản thân." Anh không nói nhiệm vụ cụ thể là gì, nếu như nói lính trinh sát trước đó của nhiệm vụ mất tích, vậy cũng chứng tỏ nhiệm vụ này rất nguy hiểm, anh không muốn Vu Tiếu lo lắng.
Vu Tiếu vốn vẫn còn hơi buồn ngủ lập tức tỉnh táo. Hai tháng trở lại đây, Kha Cảnh Dương chưa từng đi làm nhiệm vụ, khiến cô quên mất việc Kha Cảnh Dương bất cứ lúc nào cũng phải đi làm nhiệm vụ. Cô lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng, nhưng cô không nói gì, bởi vì cô biết đây là trách nhiệm của anh: "Vậy anh phải chú ý an toàn, anh đừng quên... trở về chúng ta còn phải tạo khỉ con."
Kha Cảnh Dương mím chặt môi một lúc, sau đó anh trầm giọng thốt ra bốn chữ: "Chờ anh trở về."
Kha Cảnh Dương sửa soạn đơn giản rồi lập tức xuất phát. Vu Tiếu nhìn anh sửa soạn, tiễn anh đến cửa, nhìn anh đi về phía trước đến chỗ rẽ, tận đến khi bóng lưng biến mất anh cũng không quay đầu lại. Tim của Vu Tiếu không dễ chịu, cô không phải là một cô gái thích khóc, nhưng lúc này cô lại muốn khóc. Vu Tiếu mở to mắt không hề khóc. Từ hôm nay trở đi, cô phải làm quen với việc này.
Vu Tiếu đi vào phòng, cô không còn buồn ngủ nữa nên bắt đầu viết bản kế hoạch. Bất tri bất giác đã đến giờ ăn tối, nếu như không phải ngồi đến mức eo hơi đau, cô cũng không biết thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Vu Tiếu nhìn thời gian: "Trời ạ, sáu giờ rồi." Vị trí thư phòng không có cửa sổ, vì vậy ban ngày cũng hơi tối, lúc Vu Tiếu viết kế hoạch có mở đèn, dẫn đến việc cô không biết trời tối dần. Nhưng mà sáu giờ tối tháng bảy, trời vẫn chưa tối hẳn.
Vu Tiếu vươn người đứng dậy hoạt động một lúc, không những eo đau mà chân cũng tê. Cô xoa xoa bụng, hơi xẹp. Chỉ là buổi tối có mỗi một mình cô ăn cơm, cô cũng không biết nên ăn gì. Giờ này đồ ăn ở nhà ăn đã bị giành hết, cô đến nhà ăn có lẽ cũng không mua được món gì ngon, vả lại cô lười đi, vì vậy... Vu Tiếu trực tiếp đến cửa hàng hệ thống xem.
Trong cửa hàng hệ thống không tìm được món ngon, cuối cùng Vu Tiếu cầm bát lên đến nhà ăn.
Thức ăn mặn ở nhà ăn rất được hoan nghênh, vì vậy bây giờ đã không còn thức ăn mặn nữa, Vu Tiếu mua hai món chay, cô tìm một vị trí trong nhà ăn ngồi xuống ăn cơm.
"Vụ Tiếu." Có người cầm đồ ăn đi tới, là vợ Thi Cần.
Vu Tiếu ngẩng đầu lên: "Chị cũng đến nhà ăn ăn cơm ạ?" Trước đây nhà Thi Cần đều mua về ăn.
Vợ Thi Cần: "Mấy ngày nay chị ở nhà một mình, vốn định mua về nhà ăn, nhìn thấy em ở đây nên chị đi qua. Tiểu đoàn trưởng Kha cũng đi vắng hả?"
Vu Tiếu nói: "Buổi chiều có nhiệm vụ khẩn cấp nên anh ấy đi rồi, cũng không biết phải đi bao nhiêu ngày."
Vợ Thi Cần: "Trùng hợp quá, mấy hôm trước Thi Cần cũng đi làm nhiệm vụ." Nghĩ một lúc, cô ấy lại nói: "Em đừng lo lắng, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Vu Tiếu cười cười: "Vâng."
Ăn xong cơm tối, Vu Tiếu đến tìm thím Dương, cô nói việc tiệm cơm quốc doanh nhờ cô.
"Trời ơi..." Thím Dương nghe xong vô cùng kinh ngạc: "Việc... việc này đúng là không thể ngờ được, nhưng mà là chuyện tốt, đồng chí Vu Tiếu, cháu đã giúp một việc lớn rồi."
Vu Tiếu không dám tranh công: "Đây không phải là việc cháu quyết định, do mọi người cảm kích những gì quân nhân đã phải hi sinh. Vì vậy mới có chuyện này. Nhưng mà chi nhánh của các tiệm cơm khác vẫn chưa xây dựng xong, phải đợi chuẩn bị xong mới tuyển người."
Thím Dương hiểu: "Thím sẽ bàn bạc với vợ chính ủy, trước tiên chọn người đã nhưng chưa thông báo vội. Trước đây một vài người thím còn tìm được, bây giờ hơn một trăm người, việc này phải để vợ chính ủy đi làm, bà ấy hiểu tình hình cụ thể hơn." Vu Tiếu đương nhiên không có ý kiến gì: "Vậy cháu nhờ hết vào thím."
Thím Dương: "Cháu yên tâm." Có người tốt việc tốt như vậy, bà ấy đương nhiên không từ chối.
Đợi sau khi Vu Tiếu đi khỏi, cả một buổi tối, thím Dương đều nói về Vu Tiếu với trung đoàn trưởng Dương, bà ấy cảm thán nhiều lần, vợ của cháu Kha thật tốt quá.
Ngày hôm sau là thứ sáu, Vu Tiếu đi làm.
"Tiếu Tiếu.." Trương Vân Đóa ở trên thị trấn, đến sớm hơn Vu Tiếu: "Cậu về rồi à, hội nghị thế nào? Có mang vinh dự về cho tiệm chúng ta không?”
Vu Tiếu nhớ ra mình còn chưa thông báo tin tức tốt cho mọi người, cô nói: "Đương nhiên rồi, cậu gọi mọi người đến tập hợp ở trong sân, chúng ta mở cuộc họp, có tin tức tốt thông báo cho mọi người.
"Tôi thích nghe tin tức tốt nhất." Trương Vân Đóa vui mừng đi báo với mọi người.
Chi nhánh Hồng Ngưu trước mắt có mười hai nhân viên, mười hai nhân viên đang tập hợp ở sân, cũng rất đông vui. Mọi người đều đang nói chuyện, thảo luận về tin tức tốt mà Vu Tiếu nói. Có người thậm chí còn dũng cảm hỏi: "Trợ lý Vu, tin tức mà cô muốn nói là tin tức tốt gì?"
Người trẻ tuổi giống như Vu Tiếu mở cuộc họp, chắc chắn cô sẽ không úp mở, có gì nói nấy, nếu như có tin tức tốt cô cũng hy vọng mọi người biết sớm, vì vậy cô trực tiếp nói: "Là việc liên quan đến công việc của mọi người. Lần này đến dự hội nghị, ủy ban thành phố quyết định nâng mọi người lên thành nhân viên chính thức của tiệm cơm, cũng có nghĩa là, công việc của mọi người bây giờ là công việc ổn định, được hưởng phúc lợi của nhân viên chính thức."
"Thật sao?" Có người không dám tin vào tai mình, nghỉ ngờ mình nghe nhầm rồi.
Tin tức này đối với bọn họ, không khác gì được đầu thai lần thứ hai. Giống như việc sinh con trai, giống như việc đồng chí nam cưới vợ, quá quan trọng, quá vui mừng.
"Thật." Vu Tiếu khẳng định: "Chúc mừng mọi người, cũng hoan nghênh mọi người trở thành một phần tử của tiệm cơm quốc doanh, hi vọng ngày tháng sau này, mọi người có thể tiếp tục làm việc thật tốt."
"Cảm ơn trợ lý Vu." Bọn họ vô cùng biết ơn Vu Tiếu. Ngoài bếp trưởng, những người khác đều là do Vu Tiếu tuyển, vì vậy bọn họ vô cùng biết ơn.
Vu Tiếu: "Đừng khách sáo, mọi người tiếp tục làm việc đi."
"Rõ." Giọng nói vang dội hơn trước nhiều.
Về đến phòng làm việc, Trương Vân Đóa nói: "Tôi thực sự không dám tin, giống như nằm mơ vậy" Vu Tiếu: "Chúc mừng cậu."
Trương Vân Đóa: "Cảm ơn cậu." Cô ấy thực sự rất biết ơn. Đối với Trương Vân Đóa, Vu Tiếu như ngọn đèn chỉ đường. Cho dù là chuyện giữa cô ấy và Hàn Giản, hay là sau này Vu Tiếu giới thiệu Xa Bình cho cô ấy, rồi lại giới thiệu cả công việc này nữa. Thực sự không thể dùng hai ba câu nói cảm ơn là đủ, có lễ sau này, cô ấy cũng không có cơ hội để báo đáp, sự biết ơn này cô ấy sẽ ghi nhớ cả đời: "Đợi tháng sau được nghỉ, mình phải về nhà thông báo tin tức tốt này cho cha mẹ, để bọn họ vui cùng."
Vu Tiếu: "Chắc chắn họ sẽ rất vui. À đúng rồi, trợ lý Hồ và trợ lý Lâm thì sao? Bọn họ về rồi hả?"
Trương Vân Đóa nói: "Đúng rồi, bọn họ học đến ngày hôm kia, hôm qua không thấy đến."
Vu Tiếu: "Vậy sau đó trợ lý Thôi cũng không đến đúng không?" Chủ nhiệm Trương đi tham dự hội nghị, chắc chắn chị ta không đến, thực sự không quan tâm cô có cần dùng đến bản thảo hay không mà.
Trương Van Đóa: "Không."
Vu Tiếu: "Bắt đầu từ thứ hai tuần sau, mỗi tuần sẽ có khoảng bảy trợ lý đến chỗ chúng ta học tập một tuần, vậy nhiệm vụ dạy bọn họ giao cho cậu."
Trương Vân Đóa: "Nhất định không khiến cậu thất vọng."
Giao công việc cho Trương Vân Đóa xong, Vu Tiếu tiếp tục viết kế hoạch 'chuỗi tiệm thức ăn nhanh.
Thực ra, sau khi sắp xếp xong công việc trong tiệm thì rất thoải mái, vấn đề lớn nhất là vấn đề nguyên liệu, bây giờ rau sạch do đại đội sản xuất cung cấp, vậy thì vấn đề nguyên liệu cũng không cần lo lắng nữa,
Đến bốn giờ, Vu Tiếu đúng giờ về nhà.
"Đồng chí Vu Tiếu... Đồng chí Vu Tiếu.." Xe đạp của Vu Tiếu dừng trước cửa quân doanh, có một binh sĩ gọi cô lại.
Vu Tiếu nói: "Đồng chí, xin hỏi có việc gì không?”
Binh sĩ: "Gói hàng của cô, gửi đến từ Bắc Kinh."
Bọc hàng gửi đến từ Bắc Kinh, vậy chắc chắn là của Châu Mật Hồng. Tháng năm Vu Tiếu viết thư cho Châu Mật Hồng, cô còn gửi cả một ít khoai lát sấy khô, nấm khô, cũng báo cho cô ấy biết địa chỉ cô theo quân, vì vậy chắc chắn Châu Mật Hồng sẽ gửi thư sang bên này.
"Cảm ơn đồng chí."