Chương 412:
Chương 412:Chương 412:
Vu Tiếu đứng dậy: "Cảm ơn các vị lãnh đạo."
Đi ra khỏi phòng, Vu Tiếu nhìn quân doanh dưới bầu trời đen kịt, cô hít sâu một hơi. Rõ ràng là mùa đồng, không khí hít vào nên là không khí lạnh, nhưng lúc này cô lại không cảm nhận được cái lạnh. Người cô nóng đến mức toát mồ hôi, cả người giống như bị nướng trong lò vậy.
Trong phòng, thủ trưởng cấp cao nhất hỏi: "Mọi người cảm thấy đồng chí Vu Tiếu như nào?"
Sư đoàn trưởng đoàn một nói: "Rất căng thẳng, giọng nói cũng đang run rẩy, không giống với rất nhiều người nhà quân nhân khác." Cái khác mà ông ấy nói là bởi vì điều kiện không tốt, rất nhiều người nhà quân nhân chưa từng đi học, đến mức không nói lý, thậm chí còn chua ngoa.
Sư đoàn trưởng đoàn hai nói: "Căng thẳng và run rẩy, cũng không thể chứng minh việc này có liên quan đến cô ấy, ánh mắt cô ay rất sạch sẽ, không hề chột dạ. Mấy lần tôi nhìn thẳng vào cô ấy, cô ấy đều rất bình tĩnh."
Nếu như Vu Tiếu biết sư đoàn trưởng đoàn hai nói như vậy, cô sẽ rất vui mừng. Chột dạ có hai loại, một là làm việc xấu nên chột dạ, một loại là làm việc tốt không muốn cho người khác biết nên chột dạ, nhưng loại đầu thì người đó sẽ sợ hãi không dám nhìn thẳng vào người khác. Người sau thì có thể sẽ căng thẳng, nhưng vì không thẹn với lòng nên sao có thể không dám nhìn thẳng vào người khác chứ?
Sư đoàn trưởng đoàn ba nói: "Chỉ tiếp xúc được một lúc không thể chứng minh được điều gì, chủ yếu vẫn là phải điều tra tình hình của cô ấy, nếu chúng ta tạm thời xác định việc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện là do sức mạnh phản khoa học làm ra, vậy thì điều tra xem trong nhà cô ấy có gì liên quan đến lực lượng phản khoa học hay không."
Sư đoàn trưởng đoàn hai: "Hôm nay lúc thảo luận với các đồng chí cấp dưới, biết được đồng chí Kha Cảnh Dương chồng của đồng chí Vu Tiếu đang tuyển quân ở quê nhà của đồng chí Vu Tiếu, việc điều tra đồng chí Vu Tiếu giao cho cậu ấy äi."
Về vấn đề này mọi người không có ý kiến gì.
Sư đoàn trưởng đoàn ba: "Về cái này thì được, với thân phận của đồng chí Kha Cảnh Dương, sẽ càng dễ dàng lấy được tin tức từ chỗ người thân, họ hàng của đồng chí Vu Tiếu." Hơn nữa, bọn họ cũng tin vào đồng chí mà quân doanh mình bồi dưỡng ra.
Ngày hôm sau Kha Cảnh Dương nhận được điện thoại của trung đoàn trưởng Dương.
Trung đoàn trưởng Dương trực tiếp gọi điện thoại đến lực lượng vũ trang huyện li, đồng chí của bên lực lượng vũ trang của huyện li đi tìm Kha Cảnh Dương.
Trong phòng điện thoại, trung đoàn trưởng Dương nói: "Vivay việc điều tra đồng chí Vu Tiếu giao cho cháu." Lúc trung đoàn trưởng Dương gọi điện thoại bên cạnh có người giám sát. Cũng không phải không tin tưởng đồng chí của quân doanh mình mà là mỗi người gọi điện thoại đều sẽ bị giám sát, đây là vấn đề nguyên tắc của quân doanh.
Tin tưởng là một chuyện, nhưng không thể phá vỡ nguyên tắc.
Kha Cảnh Dương cúp điện thoại, không ngờ sau khi anh ra ngoài quân doanh lại xảy ra chuyện lớn như vậy. Anh thực sự không thể ngờ được sao máy bay chiến đấu lại đột nhiên xuất hiện. Theo miêu tả của trung đoàn trưởng Dương, anh cố tưởng tượng đến tình cảnh hôm đó, nhưng vẫn không thể tưởng tượng ra được.
Kha Cảnh Dương ra khỏi tòa nhà của lực lượng vũ trang, anh đi trong gió lạnh, đầu óc nhớ lại những lời trung đoàn trưởng Dương, điều tra Vu Tiếu. Trung đoàn trưởng Dương nói, tất cả các đồng chí có mặt ngày hôm đó đều phải điều tra lại, không chỉ một mình Vu Tiếu, đặc biệt là điều tra xem bọn họ có liên quan gì đến những người liên quan đến mê tín như đạo sĩ, hòa thượng, ni cô hay không, chính xác mà nói, trong số người thân, họ hàng của họ có ai là 'cao nhân lánh đời' hay không.
Trong lòng Kha Cảnh Dương có tính toán, máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện khiến lãnh đạo cấp cao chấp nhận sự tồn tại của mê tín dị đoan thời phong kiến, bởi vì khoa học kỹ thuật không thể nào giải thích được.
Đột nhiên Kha Cảnh Dương dừng bước, anh nhớ lại đoạn hội thoại giữa mình và Vu Tiếu một tháng trước. Vu Tiếu hỏi anh, sự chênh lệch giữa sức mạnh vũ trang của nước ta và nước khác, anh lần lượt lấy ví dụ từ không quân, hải quân, lục quân, trong đó anh có nhắc đến máy bay chiến đấu.
Kha Cảnh Dương xoa huyệt thái dương, anh cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là năm ngày sau, sau khi Kha Cảnh Dương điều tra hết một lượt người thân của Vu Tiếu, họ hàng nhà họ Vu, họ hàng nhà họ Dư, Kha Cảnh Dương trầm mặc rất lâu. Trong lúc điều tra anh phát hiện ra hai việc:
Việc thứ nhất là cho dù là trước hay sau khi Dư Phương gả cho ông Vu, đều có quan hệ không chính đáng với Trương Hạ chồng hiện nay, mà chứng cứ trong tay anh, cũng đủ để chứng minh hai người ngoại tình.
Việc thứ hai là sau khi Vu Tiếu biết mình phải thay Trương Na xuống nông thôn thì cãi nhau với Dư Phương một trận lớn, sau đó ra khỏi nhà bị xe đạp đâm phải, vết thương nghiêm trọng hơn bình thường, được đưa vào bệnh viện, sau khi tỉnh lại thì tính cách thay đổi hoàn toàn. Vu Tiếu và nhà họ Vu nhiều năm chưa gặp mặt, vì vậy nhà họ Vu không có ý kiến gì về việc tính cách của Vu Tiếu thay đổi. Còn về Dư Phương thì cho rằng việc xuống nông thôn gây nên. Nhưng mà Kha Cảnh Dương lại ý thức được một chuyện rất rõ ràng, Vu Tiếu trong điều tra của anh và Vu Tiếu đang sống cùng anh rõ ràng không phải là một người. Vu Tiếu mà anh điều tra được là một người chăm chỉ, điềm đạm, tiết kiệm thậm chí là hơi yếu đuối. Mà Vu Tiếu vợ anh là một người cởi mở, tự tin, độc lập, tiêu tiền thoải mái. Cho dù một người có thay đổi cũng không thể thay đổi hoàn toàn như vậy. Trên người vợ anh không còn chút bóng dáng nào của Vu Tiếu trước đây.
Thậm chí vợ anh không thích rửa bát, không thích giặt quần áo, mà Vu Tiếu trước đây lại phải làm những việc này hàng ngày. Nếu như Kha Cảnh Dương là người khác cũng chỉ cho rằng sau đó tính cách của Vu Tiếu có thay đổi. Nhưng anh không phải người khác, anh là chồng Vu Tiếu, anh có thể biết được rõ rằng tính cách của một người thay đổi thì cũng sẽ không thể giống như vợ anh được.
Lại nhớ lại hiệp nghị hôn nhân trước khi bọn họ kết hôn, lúc đó Vu Tiếu mới xuống nông thôn chưa được bao lâu, rõ ràng đó không phải là lời mà một Vu Tiếu hiền huệ, chăm chỉ, tính cách yếu đuối có thể nói ra.
Trong cuộc đời lần đầu tiên Kha Cảnh Dương hổ thẹn với đất nước đã bồi dưỡng anh, vì anh im lặng. Trước đây anh chấp hành mệnh lệnh của quốc gia không hề do dự, mà hôm nay anh lại do dự. Qua một lúc lâu, Kha Cảnh Dương mới có chủ ý. Kha Cảnh Dương nói qua với hai chiến hữu khác rồi sắp xếp công việc lên tàu hỏa về thành phố Y. Hôm Kha Cảnh Dương đến thành phố Y là ngày 2 tháng 2 năm 70, cũng là ngày hai mươi sáu tháng mười hai âm lịch, ba ngày nữa là sang năm mới. Nhưng năm nay bọn họ đã định sẵn phải ăn tết ở quân doanh rồi.
Vu Tiếu bị cấm sự tự do, chỉ có thể ở trong quân doanh, cô cũng không cảm thấy có vấn đề gì, dù sao người bị cấm sự tự do không chỉ có mình cô, tất cả những đồng chí có mặt ngày hôm đó đều như vậy, vì vậy đây không phải là trừng phạt, cũng không có ai dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn họ.
Vu Tiếu ở trong quân doanh gần mười ngày, mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, ngủ ở nhà, ăn ở nhà ăn, mỗi lần đi đến nhà ăn, cô đều sẽ đứng trước máy bay chiến đấu nhìn một lúc, thưởng thức máy bay chiến đấu của niên đại này. Có thể là do mấy hôm nay quá thoải mái, vì vậy Vu Tiếu đã không còn áp lực về việc máy bay chiến đấu, trạng thái của cô vô cùng tốt.
Hôm nay, Vu Tiếu ăn cơm trưa ở nhà ăn xong trở về, đang đun nước ở trên bếp liền nghe thấy bên ngoài có động tĩnh. Vu Tiếu co người lại đi ra ngoài xem: "Kha Cảnh Dương?" Cô vui mừng kêu lên: "Kha Cảnh Dương, sao đột nhiên anh lại trở về trước thời hạn vậy? Anh có lạnh không? Em rót nước trà nóng cho anh."
Kha Cảnh Dương nhìn cô, sự vui mừng trong giọng nói của cô rõ ràng ánh mắt cô nhìn anh sáng rực như vậy. Mà anh.. Kha Cảnh Dương bước nhanh đến ôm chặt cô vào người.
Vu Tiếu ngây ra vỗ vỗ lưng anh, cười trêu chọc: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, mới nửa tháng không gặp, sao anh cứ như một ngày chưa gặp như cách ba thu vậy?"
Kha Cảnh Dương hít sâu một hơi, anh còn ngửi thấy mùi thơm của xà phòng trên tóc cô. Sau đó anh ôm Vu Tiếu lên như ôm trẻ con, hai tay đặt dưới nách cô kéo cô vào phòng.
Vu Tiếu: "Kha Cảnh Dương.." Cô vội vàng nắm lấy tay anh.
Kha Cảnh Dương ôm cô đến bên giường, hai tay ấn cô ngồi xuống, hành lý của anh vẫn để trong sân, anh cũng không quan tâm: "Đồng chí Vu Tiếu..." Anh mở lời, giọng nói nghiêm túc hơn bất kỳ lúc nào.
Kha Cảnh Dương như vậy khiến Vu Tiếu bị dọa sợ: "Kha Cảnh Dương, anh sao vậy?"
Kha Cảnh Dương không trả lời câu hỏi của cô, anh hỏi: "Về việc máy bay chiến đấu, em có gì muốn giải thích với anh không?"
Anh hỏi rất đột ngột, Vu Tiếu cũng chưa kịp chuẩn bị tâm lý nên cô ngây ra, cô bắt đầu căng thẳng, tim đập thình thịch, nhanh bất thường.
Đột nhiên Kha Cảnh Dương áp cô xuống giường, sau đó áp tai lên ngực cô nói: "Đồng chí Vu Tiếu, tim em đập rất nhanh."
Vu Tiếu nhất thời chưa kịp tỉnh táo. đợi sau khi cô tỉnh táo lại, cô lập tức đẩy Kha Cảnh Dương ra: "Anh làm gì thế? Em còn đang đốt củi trong bếp mà." Nói xong cô đứng dậy muốn đi ra ngoài.
"Tiếu Tiếu." Kha Cảnh Dương kéo cô lại: "Em biết vì sao anh về sớm không?"
Vu Tiếu nói: "Việc tuyển quân kết thúc rồi sao?"
Kha Cảnh Dương kéo cô đến trước mặt, anh vươn tay nâng cằm cô lên: "Mười ngày trước anh nhận được một nhiệm vụ, quân doanh yêu cầu điều tra tất cả những người có mặt trong sự việc máy bay chiến đấu, mà anh vừa hay ở huyện lị X, vì vậy nhiệm vụ của anh là điều tra em. Tiếu Tiếu, em muốn biết anh điều tra được điều gì ở huyện lị X không?"
Vu Tiếu vô cùng căng thẳng. Từ sau khi xuống nông thôn, cô chỉ che giấu mình trước mặt nữ chính xuyên sách Kim Linh và nữ phụ sống lại Châu Mật Hồng, còn trước mặt những người khác, cô không hề che giấu. Cô ỷ vào người ta không quen biết mình nên cảm thấy không cần phải che giấu. Mà cô không ngờ rằng, vì việc máy bay chiến đấu, quân doanh yêu cầu điều tra quá khứ của tất cả mọi người, mà Kha Cảnh Dương lại là người điều tra cô.
Nếu như là người khác, Vu Tiếu không hề lo lắng, vì người khác không hiểu cô, cũng không hiểu nguyên chủ, cho dù cô và nguyên chủ khác nhau, cũng chỉ cho rằng đó là sự thay đổi sau khi xuống nông thôn và lấy chồng mà thôi, nhưng Kha Cảnh Dương không giống, anh là người ở bên cô mỗi ngày, thay đổi và không phải cùng một người, việc này hoàn toàn khác nhau.
Vu Tiếu xẹt qua sự hoảng loạn, không thể qua mắt được Kha Cảnh Dương. Kha Cảnh Dương vừa về đã nói việc này là muốn khiến cô trở tay không kịp. Hoặc vốn dĩ...
Vu Tiếu bình tĩnh rất nhanh: "Anh điều tra được gì? Mau nói cho em."
Kha Cảnh Dương thở dài: "Tiếu Tiếu, anh không phải ke ngốc, anh là chồng em, là người yêu em nhất, anh là người bằng lòng trả giá tất cả vì em. Anh biết Tiếu Tiếu của anh không phải là người tâm tư bất chính, vì vậy em mau nói tình hình cho anh. Anh không muốn suy đoán vì sao một người trước và sau khi xảy ra tai nạn xe là thay đổi nhiều như vậy, anh cũng không muốn suy đoán bút tích của một người trước và sau khi xuống nông thôn lại hoàn toàn bất đồng. Anh thậm chí còn không muốn nghỉ ngờ, vì sao em lại có nhiều phiếu như vậy để mang đi đổi với người quản lý của nhà khách."