Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 413 - Chương 413:

Chương 413: Chương 413:Chương 413:

Lúc ý thức được Vu Tiếu ở huyện lị X và vợ anh hoàn toàn khác nhau, ngay ngày đầu tiên trở về thành phố Y, Kha Cảnh Dương đã điều tra tất cả việc Vu Tiếu làm sau khi xuống nông thôn. Mặc dù không thể điều tra toàn bộ, nhưng Kha Cảnh Dương nhớ những người Vu Tiếu quen ở thành phố Y, bởi vì Vu Tiếu từng nhắc đến, nên có vài chuyện Kha Cảnh Dương vẫn có thể điều tra được.

Trước lúc này Kha Cảnh Dương đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng sau khi nói xong, trong lòng anh vẫn không tránh được cảm thấy căng thẳng. Chỉ là anh nghiêm mặt khiến người khác không nhìn ra được cảm xúc và suy nghĩ của anh.

So với anh thì Vu Tiếu lúc này hoàn toàn bất đồng. Nếu như việc tra hỏi của quân doanh nằm trong dự liệu của cô khiến cô có thể chuẩn bị đầy đủ tâm lý, vậy thì câu hỏi của Kha Cảnh Dương khiển cô vô cùng bất ngờ, thậm chí là không kịp phản ứng.

Vu Tiếu cứ như vậy nhìn Kha Cảnh Dương, cô đang căng thẳng, đang bất an, đồng thời, tâm trạng này cũng truyền sang cho Kha Cảnh Dương.

Kha Cảnh Dương vươn tay ra nắm chặt vai Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, em chỉ có thể nói thật với anh anh mới có thể giúp em. Người hôm nay điều tra em là anh, nếu như không phải anh, em không thể nào tưởng tượng nổi hậu quả." Hai tay anh dùng sức rất mạnh, anh muốn mượn việc này để khiến cô yên tâm.

Vu Tiếu nhìn anh một lúc cuối cùng thở dài một tiếng, cô tránh khỏi tay anh ngồi xuống bên giường, cô không thể nào đứng nói, hai chân cô không còn sức, cô chỉ có thể ngồi mới khiến bản thân mình bình tĩnh lại.

Kha Cảnh Dương không muốn ép cô, nhưng anh không thể không nhắc nhở: "Tin tức anh về quân doanh rất nhanh sẽ truyền tới chỗ lãnh đạo, bên đó nhiều nhất chỉ cho anh thời gian ăn một bữa cơm, nếu quá bọn họ sẽ đến tìm anh. Nếu như anh không thể đưa ra lời giải thích hợp lý, hôm nay anh sẽ bị giam lỏng đổi người khác đến huyện lị X điều tra em.”

Vu Tiếu nghe xong lời anh nói, cô lại ngẩng đầu lên nhìn Kha Cảnh Dương. Người đàn ông này vô cùng yêu đất nước của mình, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý phấn đấu vì đất nước cả một đời, cho dù phải hi sinh. Thậm chí còn vì việc này, anh không hề suy nghĩ đến việc kết hôn sinh con, anh như vậy mà lại giấu diếm quân doanh đến tìm cô, chắc rất khó xử.

Vu Tiếu không phải người chí công vô tư, nhưng vào lúc này cô lại không muốn anh hi sinh vì cô, cũng không muốn lãng phí thời gian anh tranh thủ được. Trí thông minh của một người có hạn, có lẽ hai người sẽ nghĩ ra được một phương pháp giải quyết tốt hơn. Tất cả là do cô còn quá trẻ tuổi, nghĩ quá đơn giản.

"Thực ra, đây quả thực là một việc rất lớn." Trong thời gian ngắn Vu Tiếu tổng hợp từ ngữ, cô từ từ nói: "Em đến từ thế giới tương lai, sau khi mở mắt đã phát hiện mình ở thế giới này và ở trong thân thể này."

Kha Cảnh Dương hiểu mỗi chữ Vu Tiếu nói, nhưng ghép những chữ này lại, anh phát hiện mình lại không hiểu. Thế giới tương lai, thế giới này... vậy là có ý gì?

Cho dù việc máy bay chiến đấu đã được quân doanh liệt vào việc phi khoa học, nhưng bây giờ, việc phi khoa học bày ra trước mắt, đại não của Kha Cảnh Dương lại hỗn loạn. Chỉ là anh cưỡng ép mình bình tĩnh lại: "Vậy em... có trở vê không?" Lúc này, điều anh quan tâm nhất lại là vấn đề này.

"Em không thể quay về nữa." Vu Tiếu nói, nếu như cô nói cho Kha Cảnh Dương biết đây chỉ là một thế giới trong sách, mà cô đến đây là vì giúp nguyên chủ làm nhiệm vụ, như vậy anh nhất định sẽ khó chịu, mà cô không muốn anh khó chịu. Hơn nữa trong mắt cô đây là một thế giới chân thực, có máu thịt, có tình cảm: "Lúc em đến, có một giọng nói liên hệ em, nói em ở thế giới trước đó đã mất rồi, mà Vu Tiếu ở thế giới này cũng đã chết, bởi vì năng lượng của hai người có thể dung hòa, vì vậy em được đưa đến đây, trùng hợp hơn là, ở thế giới tương lai em cũng tên là Vu Tiếu."

"Em hỏi giọng nói đó là ai? Nó nói nó đến từ thế giới tương lai hơn thế giới của em, là thế giới sau này của thế giới của em, nó đưa em đến đây là bởi vì muốn thông qua em nâng cao sức mạnh vũ trang của đất nước. Em chỉ là chất xúc tác thôi, em có thể nhìn thấy một không gian khác do nó chế tạo ra, trong không gian đó có đồ của niên đại này, có vũ khí, sản phẩm khoa học kĩ thuật, đồ ăn, thuốc men, chỉ cần thứ thuộc về niên đại này, trong không gian đó đều có, chỉ có em có thể nhìn thấy. Nhưng nếu muốn lấy gia thì cần phải có một nguồn năng lượng nhất định. Thứ to lớn giống như máy bay chiến đấu, năng lượng yêu cầu có càng nhiều hơn."

"Em cũng từng nói nếu như vậy thì có thể cho những vũ khí khoa học kỹ thuật của tương lai vào không, bởi vì vũ khí của tương lai chắc chắn sẽ tốt hơn. Nhưng nó nói không được, bởi vì phải đảm bảo định luật bảo toàn năng lượng, em cũng không hiểu, đồ của thế giới tương lai không thể xuất hiện trong thế giới này, chỉ có thể xuất hiện những thứ thế giới này đã nghiên cứu ra."

Kha Cảnh Dương nghe lời Vu Tiếu nói xong, mãi anh không cất lời.

Vu Tiếu nhìn anh, trong lòng cô nghĩ, anh sẽ tin cô chứ?

Một lúc sau Kha Cảnh Dương mới nói: "Vì vậy hôm em hỏi anh những việc liên quan đến sức mạnh vũ trang, là đã quyết định lấy máy bay chiến đấu ra rồi đúng không?"

Vu Tiếu nói: "Vâng, bởi vì hôm đó em nghe nói quân doanh có rất nhiều người hi sinh, trong lòng em hơi buồn. Nhưng mà năng lượng dự trữ của em có hạn, vì vậy đồ có thể lấy ra cũng có hạn, em không biết quốc gia cần nhất sức mạnh về mặt nào, vì vậy mới hỏi anh. Nhưng mà lúc đó, em vẫn chưa nghĩ ra phải dùng cách gì, lúc em đi công tác trở về mới nghĩ ra."

Kha Cảnh Dương: "Nếu như việc này không bị anh phát hiện, có phải em sẽ giữ kín đến cuối đời đúng không?”

Vu Tiếu nói: "Đúng vậy, cũng giống như nhiệm vụ của quân doanh, anh cũng phải giữ kín, không phải sao? Hơn nữa việc của em quá khó tin, em cũng không muốn khiến anh thêm lo lắng."

Kha Cảnh Dương nghĩ rồi nói: "Anh vẫn còn một điều khó hiểu."

Vu Tiếu đã nói hết sự việc với anh rồi, còn có điều gì mà cô không đáp được nữa đâu: "Anh hỏi đi, bí mật lớn nhất của em đã nói ra cả rồi."

Kha Cảnh Dương hỏi: "Em đến từ thế giới tương lai, trong thế giới của em, nước ta như nào rồi? Em đến từ năm bao nhiêu trong tương lai?"

Vu Tiếu nói: "Em đến từ năm 2021. trong thế giới của em, quốc gia chúng ta đã trở thành một trong những cường quốc trên thế giới, tình hình các nước trên thế giới tương đối hoà bình, mặc dù rất nhiều quốc gia còn tồn tại mâu thuẫn, biên giới vẫn chưa ổn định, nhưng chiến tranh thế giới đã không còn tồn tại nữa." "Tổng thể mà n0i… lấy ví dụ như xe bốn bánh, một nhà ít nhất có hai hoặc hơn hai chiếc, chồng một chiếc, vợ một chiếc, nếu như bố mẹ chồng vẫn còn trẻ, có lễ cũng sẽ có một chiếc."

Nếu như lấy ví dụ về chăn bông thì phòng ngủ chính phải có ba bốn chiếc, phòng ngủ phụ cũng có ba bốn chiếc.

Nếu lấy lương ra làm ví dụ, nhân viên cảnh sát chức thấp nhất một năm khoảng một trăm nghìn đồng tiền lương."

"Nếu như lấy áo bông ra làm ví dụ, một người mỗi năm có thể mua hai ba chiếc, chỉ mặc một năm sang năm lại đổi."

"Đây là chất lượng cuộc sống, còn nếu nói về trình độ giáo dục, đâu đâu cũng là sinh viên đại học, sinh viên trung cấp, ở năm 2021. sinh viên đại học đã không còn quá hiếm nữa, hiện tượng trọng nam khinh nữ cũng còn ít, vì vậy cho dù sinh viên nam hay sinh viên nữ đều rất nhiều, cũng không còn ai cảm thấy tự hào vì mình là sinh viên đại học."

"Mà về trình độ khoa học kĩ thuật thì càng không cần phải nói, mặc dù em không để ý những cái này nhưng quốc gia chúng ta đã thành công đặt chân lên mặt trăng, tên lửa chở theo người của chúng ta đã đi lại được trong vũ trụ rồi."

"Sau đây sẽ là cải cách lịch sử... tình hình hiện nay đến tháng 10 năm 1976 sẽ kết thúc, về sau gọi thời kì này là mười năm biến động, được biên tập vào trong sách lịch sử. Mà ngày 9 tháng 9 năm 1976. vị lãnh tụ vĩ đại của nước ta từ trần. Còn nữa đến tháng 9 năm 1977. khôi phục kỳ thi đại học. Tháng 12 năm 1978 bắt đầu cải cách mở cửa, các công ty tư nhân, tiểu thương hợp pháp. Môn lịch sử của em không tốt, cũng chỉ nhớ được như vậy thôi."

Không thể không công nhận nghe thấy Vu Tiếu nói về chất lượng cuộc sống, trình độ giáo dục, Kha Cảnh Dương rất vui mừng. Không có ai không vui mừng khi nghe đất nước mình lớn mạnh và giàu có, nhưng lúc nghe thấy vị lãnh tụ vĩ đại từ trần, vành mắt anh đỏ lên, đây là một tin tức khiến người ta rất buồn, vị lãnh tụ đưa nhân dân vùng lên đấu tranh, sự tồn tại của ông ấy như là một ngọn núi vĩ đại để cho nhân dân cả nước dựa vào.

Nhưng mà.. sinh mệnh của con người dù sao cũng sẽ có một ngày kết thúc.

"Kha Cảnh Dương?" Vu Tiếu nhìn anh im lặng không nói gì, nhất thời cô cũng không biết mình nên nói gì tiếp.

"Rất tốt." Kha Cảnh Dương tỉnh táo lại: "Cảm ơn em bày thế giới tương lai ra trước mắt anh, cho dù anh không thể tưởng tượng được nhưng anh rất vui mừng. Năm 2021 trừ năm 1969 còn 52 năm, nếu như anh sống lâu thì có thể nhìn thấy thế giới tương lai em từng sinh sống. Không, cũng không cần sống quá lâu, không chừng có thể nhìn thấy được."

Vu Tiếu nói: "Vậy cũng đơn giản lắm, không cần đợi đến năm 2021. lúc em sinh ra, đất nước đã phát triển rất tốt, khoảng năm 2000. anh có thể nhìn thấy đất nước vô cùng hưng thịnh rồi."

Kha Cảnh Dương đứng thẳng người: "Đồng chí Vu Tiếu, việc sau đây anh làm có thể sẽ hơi nguy hiểm, nhưng dù xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên cạnh em, em sợ không?”

Vu Tiếu nhìn đôi mắt đen nhánh của anh, trong mắt anh chỉ có cô.

Vu Tiếu lắc đầu: "Không sợ, tình huống xấu nhất là đón nhận cái chết mà thôi, hơn nữa em biết quốc gia sẽ không hi sinh em."

Kha Cảnh Dương xoa mặt cô: "Vậy anh đi sắp xếp chuyện này, em đợi tin tức của anh."

Vu Tiếu: "Vâng."

Suy nghĩ một lúc, Kha Cảnh Dương lại hỏi thêm một câu: "Bây giờ em còn có thể lấy ra vũ khí khác nữa không?"

Vu Tiếu xem điểm thiện cảm: "Còn có thể lấy ra mẫu hạm hàng không." Điểm thiện cảm của cô mỗi ngày đều đang tăng lên. Bởi vì các trợ lý của thành phố Y đã đi công tác bồi dưỡng khắp các nơi trên đất nước, vì vậy tiệm cơm ở các nơi bắt đầu thực hiện kế hoạch thức ăn suất, cho nên điểm thiện cảm truyền về từ khắp các nơi trên đất nước liên tục không dứt.

Kha Cảnh Dương gật đầu: "Tiếu Tiếu, em phải nhớ rằng không gian đó của em chỉ có thể lấy ra được vũ khí, còn vê đồ ăn, phiếu thì em phải coi như không tồn tại. Vũ khí có lợi với quốc gia, cá nhân không thể có được, nhưng đồ ăn và phiếu thì lại khác. Em hiểu không?"

Vu Tiếu: "Em hiểu. Vậy nếu như có người hỏi về lịch sử thì sao?"
Bình Luận (0)
Comment