Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 414 - Chương 414:

Chương 414: Chương 414:Chương 414:

Kha Cảnh Dương nói: "Đáp đúng sự thật. Nhưng mà em yên tâm, nếu không có gì bất ngờ thì sẽ không có quá nhiều người hỏi vấn đề này."

Vu Tiếu: "Vâng." mặc dù cô vẫn rất căng thẳng nhưng cô tin người đàn ông này.

Sau đó Kha Cảnh Dương lại nhắc nhở cô những điều cần chú ý, rồi anh mới đi ra ngoài, đến cả cơm trưa cũng không kịp ăn.

Kha Cảnh Dương xuất phát từ nhà đến thẳng phòng làm việc của thủ trưởng cấp cao nhất.

Thủ trưởng cấp cao nhất đương nhiên nhận ra Kha Cảnh Dương, vốn anh là một đồng chí ưu tú, lại tốt nghiệp trường quân đội, sao có thể không biết được chứ? Với cả vì việc của Vu Tiếu, Kha Cảnh Dương rất nổi tiếng trong quân doanh.

"Thủ trưởng." Kha Cảnh Dương chào.

Thủ trưởng cấp cao nhất nhướng mày: "Đồng chí Kha Cảnh Dương." Nếu như ông ấy không nhớ nhầm thì đồng chí này đang ở huyện lị X tuyển quân, sau đó đi điều tra vợ của mình là đồng chí Vu Tiếu, nếu như đồng chí Vu Tiếu không có vấn đề gì, lúc này anh sẽ không trở về, mà anh đã trở về, chứng tỏ... đồng chí Vu Tiếu có vấn đề. Nhưng nếu như đồng chí Vu Tiếu có vấn đề, anh nên báo cáo với cấp trên trực tiếp của mình, quân doanh rất ít khi xảy ra chuyện vượt cấp báo cáo như vậy. Kha Cảnh Dương là đồng chí ưu tú, anh sẽ không làm chuyện vô duyên vô cớ như vượt cấp báo cáo, trừ phi... trong quân doanh này, việc của đồng chí Vu Tiếu quan trọng đến mức chỉ có ông ấy mới được quyên biết.

Thủ trưởng cấp cao nhất tim đập nhanh, ông ấy ý thức được rất rõ, việc của đồng chí Vu Tiếu chắc chắn có liên quan đến máy bay chiến đấu: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, xem ra đồng chí có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với ta."

Kha Cảnh Dương chào theo kiểu quân đội: "Báo cáo thủ trưởng, đúng vậy, có một tin tức rất lớn muốn báo cáo với ngài." Vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt kiên định.

Thủ trưởng cấp cao nhất nhìn anh, cũng không nhịn được nghiêm túc hơn: "Đồng chí nói đi" Phòng làm việc chỉ có mình ông ấy.

Kha Cảnh Dương nói: "Thủ trưởng, việc là như vậy..." Anh nói lại một lần tất cả sự việc, ngoài việc Vu Tiếu có thể lấy ra đồ ăn, phiếu, thuốc chữa bệnh từ trong không gian thần bí ra.

"Đồng chí nói gì cơ?" Thủ trưởng cấp cao nhất đứng bật dậy: "Năm 1976. lãnh tụ..." Vành mắt thủ trưởng cấp cao nhất cũng đỏ lên, ông ấy nhìn chằm chằm Kha Cảnh Dương, hi vọng lời anh nói là giả, nhưng vẻ mặt của anh cho ông ấy biết, đây là sự thực.

Thủ trưởng cấp cao nhất ngồi xuống, ông ấy từng đánh trận cùng với lãnh tụ, nghe được việc này, lòng đau như dao cắt. Cho dù là ai cũng khó tránh khỏi cái chết, nhưng lãnh tụ là trời trong lòng bọn họ, trời sập rồi, bọn họ phải làm sao đây?

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, lãnh đạo cấp cao nhất mới dần tỉnh táo lại từ trong bi thương, ánh mắt của ông ấy lại trở lên sắc bén: "Đồng chí Kha Cảnh Dương...Nhưng mà ánh mắt có sắc bén hơn nữa cũng bị giọng nói khàn khàn của ông ấy bán đứng: "Đồng chí Kha Cảnh Dương, tất cả lời đồng chí nói liên quan đến việc đồng chí Vu Tiếu đến từ tương lai, có phải thật không?"

Kha Cảnh Dương nói: "Tuyệt đối là sự thật, tôi tin đồng chí Vu Tiếu, cô ấy là bạn đồng hành của tôi, tôi bằng lòng dùng sinh mạng của mình để thề trước đảng và đất nước tôi kính yêu. Hơn nữa, đồng chí Vu Tiếu có nói với năng lượng của cô ấy hiện giờ còn có thể lấy ra mẫu hạm hàng không, chỉ là... cô ấy không có chỗ để."

Mắt thủ trưởng cấp cao nhất sáng lên: "Thật sao?" Nếu như đồng chí Vu Tiếu có thể lấy ra mẫu hạm hàng không trước mặt ông ấy, vậy ông ấy sẽ tin cô: "Có vũ khí thích hợp với lục quân của chúng ta không? Không cần mẫu hạm hàng không, có thể đổi thành vũ khí lục quân sử dụng năng lượng ít hơn được không?"

Lời nói này của ông ấy khiến Kha Cảnh Dương dở khóc dở cười.

Thủ trưởng cấp cao nhất thở dài: "Thực ra, về việc máy bay chiến đấu lần này, mọi người đều đoán rằng do sức mạnh phản khoa học tạo ra. Suy cho cùng không chỉ người bên dưới mà cả ta cũng tin như vậy. Chiếc máy bay chiến đấu đột nhiên xuất hiện, khoa học không thể nào giải thích nổi, bây giờ đồng chí nói việc của đồng chí Vu Tiếu, nghĩ thấy cũng đúng. Đồng chí Kha Cảnh Dương, nếu việc này là thực, vậy đồng chí cảm thấy xử lý như nào là tốt nhất?"

Kha Cảnh Dương nhìn thẳng vào thủ trưởng cấp cao nhất: "Về công, chúng ta phải bảo vệ đồng chí Vu Tiếu, chỉ cần có cô ấy, sức mạnh vũ trang của nước ta chắc chắn sẽ được nâng cao, có lợi cho sự yên bình của đất nước. Nhưng mà tôi cho rằng bảo vệ sự an toàn của đồng chí Vu Tiếu phải làm đến mức thờ ơ không quan tâm. Nếu như báo cáo việc của đồng chí Vu Tiếu lên, vậy thì cô ấy sẽ càng nguy hiểm hơn, chúng ta không biết kẻ địch, và những đặc vụ chỗ nào cũng có mặt kia liệu có trà trộn vào trong chúng ta, từ đó biết được chuyện của đồng chí Vu Tiếu hay không. Nếu như việc của đồng chí Vu Tiếu để kẻ địch biết được, vậy bọn họ có thể sẽ dốc hết sức mạnh của đất nước để truy sát đồng chí Vu Tiếu. Dù sao, sự tồn tại của đồng chí Vu Tiếu uy hiếp đến ăn toàn của đất nước bọn họ."

"Về tư, cô ấy là vợ tôi, là người tôi phải dùng tính mạng để bảo vệ, để yêu thương. Nếu như đất nước tôi kính yêu không thể bảo vệ vợ tôi, tôi sẽ cảm thấy rất lạnh lòng."

Kha Cảnh Dương không hề chỉ ba hoa khoác lác xuất phát từ lợi ích của quốc gia, như vậy quá giả tạo. Anh là người bình thường, cũng có lòng riêng. Vì vậy anh xuất phát từ cả công và tư để phân tích chuyện này.

Thủ trưởng cấp cao nhất trầm tư một lúc: "Việc này cần có một kế hoạch chu toàn và cẩn thận. Chuyện quân doanh chúng ta đột nhiên xuất hiện một máy bay chiến đấu khó lòng giữ bí mật đến mức không lộ ra ngoài, nếu như bị lộ ra ngoài khó tránh khỏi sẽ có kẻ địch có ý đồ riêng. Huống hồ, sau đó đồng chí Vu Tiếu lại lấy ra vũ khí một lần nữa, vì vậy.." Trong mắt thủ trưởng cấp cao nhất hiện lên sự kiên định: "Chúng ta cần vài mục tiêu."

"Để tôi." Kha Cảnh Dương lập tức nói.

Thủ trưởng cấp cao nhất lắc đầu: "Hôm máy bay chiến đấu xuất hiện đồng chí không có mặt, vì vậy cậu không thể thành mục tiêu, còn về chọn ai làm mục tiêu tôi sẽ sắp xếp, đây cũng sẽ là nhiệm vụ bí mật cấp cao nhất của quân doanh chúng ta, người đó cả đời cũng không được công khai chuyện này. Mà đồng thời đồng chí Vu Tiếu cả đời cũng không thể nói sự thực ra. Như vậy thì việc vũ khí sẽ không có công lao của cô ấy."

Kha Cảnh Dương nói: "Đây vốn dĩ cũng không phải công lao của cô ấy, là công lao của đồng bào chúng ta trong tương lai cùng nỗ lực tạo nên."

Thủ trưởng cấp cao nhất cười: "Nhưng mà việc này chỉ thành lập trên cơ sở điều cậu nói là sự thực, vì vậy ta bắt buộc phải tận mắt chứng kiến năng lực đặc biệt này của đồng chí Vu Tiếu." Kha Cảnh Dương nói: "Không thành vấn đề."

Thủ trưởng cấp cao nhất lại nói: "Chút nữa ta sẽ thông báo muốn gặp riêng tất cả mọi người có mặt ở hiện trường lúc máy bay chiến đấu xuất hiện, ta muốn hỏi chuyện riêng bọn họ, đồng chí Vu Tiếu cũng sắp xếp gặp riêng ta vào lúc đó. Nếu không đột nhiên cô ấy gặp riêng, chỉ mình cô ấy sẽ khiến người khác hoài nghi."

Kha Cảnh Dương nói: "Rõ, ngài suy nghĩ rất chu đáo."

Thủ trưởng cấp cao nhất gật đầu: "Vậy cậu thì sao? Vừa đi công tác trở về đã đến gặp ta, nếu như người khác biết được cũng sẽ hoài nghi đồng chí Vu Tiếu.

Kha Cảnh Dương nói: "Tôi có lý do."

Thủ trưởng cấp cao nhất hơi bất ngờ, không ngờ đồng chí trẻ tuổi này đã sắp xếp chu đáo hết tất cả mọi việc rồi: "Lý do gì?"

Kha Cảnh Dương nói: "Lần này trong quá trình điều tra đồng chí Vu Tiêu, tôi còn điều tra được hành vi không chính đáng giữa mẹ cô ấy và cha dượng lúc chưa có quan hệ hôn nhân, tôi đến tìm ngài vì việc này, muốn cầu xin ngài không cần vì việc này mà trừ điểm lý lịch chính trị của đồng chí Vu Tiếu, chỉ tiến hành trừ điểm mẹ ruột và cha dượng của đồng chí Vu Tiếu thôi, đồng thời cũng không cần công khai. Bởi vì một khi công khai sẽ ảnh hưởng đến danh dự của cha Vu Tiếu. Một liệt sĩ hi sinh vì quốc gia, cống hiến cho quốc gia, nên được tất cả mọi người tôn trọng."

"Đồng thời, nếu việc này công khai sẽ khiến các quân nhân cảm thấy lạnh lòng. Chúng ta chiến đấu ở tiền tuyến, trong nhà lại xảy ra chuyện như vậy, ai có thể yên tâm lên chiến trường được nữa chứ? Dù sao thì ai cũng không muốn mình bị cắm sừng."

Thủ trưởng cấp cao nhất cười lạnh: "Loại người này nên xử lý theo pháp luật. Đồng chí Kha Cảnh Dương, cậu không sai, mặc dù vì việc này đến tìm ta, lý do có hơi miễn cưỡng, nhưng liên quan đến cha vợ, cũng có thể hiểu được. Việc này ta sẽ đích thân gọi điện thoại, cho dù là sự công bằng đến muộn thì cũng phải có. Việc này sẽ không ảnh hưởng đến đồng chí Vu Tiếu, nhưng mà, vẫn là câu nói đó, tất cả những lời cậu nói, ta phải tận mắt nhìn thấy."

Kha Cảnh Dương: "Rõ."

Sau khi Kha Cảnh Dương đi ra, thủ trưởng cấp cao nhất dựa vào ghế nhắm mắt. Quân nhân phải dùng sự thực để nói chuyện, nhìn dáng vẻ lập lời thê của Kha Cảnh Dương, thủ trưởng cấp cao nhất biết, nếu như không có gì bất ngờ thì việc chính là như vậy. Thế giới tương lai.. ông ấy nghe tất cả những gì Kha Cảnh Dương nói về tương lai, trong lòng cảm thấy vui mừng. Bọn họ liều mạng chiến đấu là vì điều gì? Không phải là vì tương lai của tổ quốc sao?

Tương lai tổ quốc trở thành một trong những cường quốc trên thế giới, bọn họ còn có gì phải nuối tiếc nữa?

Hơn nữa, các trụ cột của đất nước trong tương lai rất tuyệt vời, đưa Vu Tiếu ở thế giới tương lai về đấy giúp đỡ bọn họ.

Chỉ là phải sắp xếp ai trở thành mục tiêu thay Vu Tiếu đây?

Mặc dù mục tiêu này không cần dùng đến nhưng cần phải đề phòng việc chẳng may.

Thủ trưởng cấp cao nhất lấy thông tin của một vài người mình cảm thấy phù hợp ra rồi bắt đầu xem.

Kha Cảnh Dương trở về nhà nhìn thấy Vu Tiếu đứng trong sân, anh vội vàng tiến lên hỏi: "Sao em đứng ở đây, không lạnh sao?"

Vu Tiếu nói: "Chắc do tìm em đập quá nhanh, vì vậy bây giờ em vẫn cảm thấy nóng, bên anh thế nào rồi?"

Kha Cảnh Dương nói: "Chắc không thành vấn đê, nhưng mà cần em phải.." Nói nói lại sự việc một lượt.

Vu Tiếu nói: "Tự chứng minh thì không thành vấn đề, nhưng mà... vị thủ trưởng đó sẽ bảo mật chứ?" Không phải cô không tin đối phương, mà trong việc này người có thể khiến cô tin tưởng chỉ có mình Kha Cảnh Dương.

Kha Cảnh Dương: "Sẽ, thủ trưởng là chiến sĩ cách mạng đời đầu của đất nước, tình yêu của ông với đất nước không có gì phải nghi ngờ." Anh cũng biết cách làm người của thủ trưởng, vì vậy mới nghĩ ra kế hoạch này: "Em đừng lo lắng, đợi thủ trưởng thông báo xong, lúc thủ trưởng và em ở riêng, em kể hết sự việc cho ông ấy, chỉ giấu những việc anh bảo thôi. Chỉ là sau việc này mẹ em sẽ bị xử lý, em thực sự không sao chứ?"

Vu Tiếu: "... Bà ta cũng không phải mẹ em, em và bà ta vốn đã không có tình cảm, trước đây không tố cáo là vì sợ danh tiếng của cha Vu Tiếu bị tổn hại, cũng không muốn mình gặp phiền phức vì có một người mẹ như vậy, bây giờ có thể bí mật xử phạt, em đương nhiên vui rồi." Hoặc là nói, từ ban đầu, nguyên chủ chỉ quan tâm một mình Châu Mật Hồng, những người khác ngoài Châu Mật Hồng, cô ấy đều không quan tâm, cho dù là mẹ ruột của cô ấy.

Nhưng mà, Dư Phương vứt bỏ nguyên chủ không nói, nhưng thực sự thì ở niên đại này Dư Phương phản bội quân hôn cũng nên bị xử lý.

Kha Cảnh Dương lúc này đã quên Vu Tiếu này không phải Vu Tiếu kia, vậy thì: "Ở thế giới tương lai em bao nhiêu tuổi?"
Bình Luận (0)
Comment