Chương 53:
Chương 53:Chương 53:
Chẳng qua, cô ấy cũng từng nghe được một ít lời ra tiếng vào, ví dụ như từ ngày Nhậm Sóc vào ở trong căn nhà của bé trai đó, cậu bé càng ngày càng có tỉnh thần hơn, trong căn nhà đó thỉnh thoảng còn thoang thoảng mùi thịt. Mọi người đều nói cậu bé và bà cụ nhận được lợi ích từ chỗ Nhậm Sóc.
Châu Mật Hồng không nghĩ đến những chuyện này, lại nhìn khuôn mặt trắng bệch của Nhậm Sóc, cô ấy suy nghĩ một chút rồi đứng dậy, sau đó rút ấm nước quân dụng của mình ra. Cha của Châu Mật Hồng là doanh trưởng nên tất nhiên sẽ có ấm nước quân dụng. Nước trong ấm được rót đầy lúc sáng, không còn nóng như khi mới đun sôi nhưng cũng vẫn còn ấm, vừa hay có thể uống vài hớp. Châu Mật Hồng vặn nắp ấm ra và nói: "Nếu là đau dạ dày thì uống chút nước ấm đi." Cô ấy đưa ấm nước đến trước mặt Nhậm Sóc.
(quân dụng: những thứ dùng trong quân đội.)
Không phải Nhậm Sóc không muốn đi rót nước nóng, mà là dạ dày đau không còn sức đứng dậy. Người chưa từng bị đau dạ dày có lẽ không hiểu, nhưng người đã từng trải qua thì sẽ biết loại cảm giác dạ dày không ngừng co rút đó tôi tệ như thế nào, nếu là con gái e là đã khóc từ sớm.
Nhậm Sóc nhận lấy ấm nước của Châu Mật Hồng, không để sát miệng mà để hở mấy centimet rồi rót vào miệng. Từ chỉ tiết này có thể nhìn ra được nhân phẩm của Nhậm Sóc không tệ. Nhậm Sóc uống liên mấy ngụm nước, dạ dày có chút ấm lên, nhưng cơ thể vẫn còn khó chịu.
Vu Tiếu nhìn vào cửa hàng hệ thống, trong cửa hàng có thuốc trị bệnh dạ dày, chỉ cần là thứ mà thời đại này có thì trong cửa hàng của hệ thống cũng có, ngay cả bao bì đóng gói cũng phù hợp với thế giới này. Nhưng Vu Tiếu không mua, Nhậm Sóc là nam chính, sau này còn muốn làm giàu nữa, hiện tại anh ta sẽ không chết. Châu Mật Hồng lại không biết tương lai sau này của Nhậm Sóc, bởi vì đời trước cô ấy đã mất khi mới hai mươi lăm tuổi, đó là mùa đông năm 1977. lúc ấy Nhậm Sóc đã nhận được thư thông báo từ kinh đô. Sự hiểu biết của Châu Mật Hồng đối với Nhậm Sóc cũng chỉ có như thế.
"Cảm ơn." Nhậm Sóc trả ấm nước lại cho Châu Mật Hồng.
Châu Mật Hồng ngẫm một lát rồi nói: "Anh cứ dùng nó uống đi, không phải mới nãy tôi vừa đưa cho anh hai khối kẹo sữa hay sao? Anh thả kẹo sữa vào ấm nước ngâm thành sữa rồi uống, có lẽ sẽ khá hơn một chút?" Rốt cuộc vẫn là người đã từng sống qua một đời, trưởng thành hơn, và cũng hiểu chuyện hơn một chút.
Vu Tiếu kéo tay Châu Mật Hồng.
"Tiếu Tiếu làm sao vậy?" Châu Mật Hồng nhìn về phía cô. Vu Tiếu nhích lại gân lỗ tai của Châu Mật Hồng rồi nói: "Cậu cầm mấy củ khoai tây đưa cho đồng chí Nhậm, thành phần chủ yếu của khoai tây là tỉnh bột, dễ tiêu hóa và cũng chắc bụng hơn, người bị bệnh dạ dày có thể ăn một lượng khoai tây vừa phải." Vào ban ngày, trên xe lửa có không ít người nói chuyện, bọn họ nói nhỏ thế này, người khác sẽ không nghe thấy.
Châu Mật Hồng nghe vậy thì hỏi: "Thật sao?"
Vu Tiếu gật đầu.
Nhưng, Châu Mật Hồng nhìn khoai tây, món khoai tây nướng này thật sự rất ngon, cô ấy không nỡ đưa nó cho Nhậm Sóc. Vì vậy trên mặt cô ấy nhất thời có chút xoắn xuýt.
Vu Tiếu lại ghé sát vào lỗ tai cô ấy và nói: "Thành tích của anh ta tốt, sau này có thể là người thi đậu đại học ở kinh đô. Chờ đến khi kỳ thi đại học được phục hồi, chúng ta còn muốn nhờ anh ta bổ túc kiến thức cấp ba nữa đấy." Năm 1977. kỳ thi đại học được phục hồi. Tuy cô tạm thời không có suy nghĩ muốn thi lên đại học, nhưng cô hy vọng Châu Mật Hồng có thể tham gia thi. Bởi vì đại học chính là cánh cửa thay đổi vận mệnh của một người. Hơn nữa... cô và Châu Mật Hồng đều là học tra (/). Trong tiểu thuyết, người có thể dựa vào chính mình để thi đậu không nhiều. Hơn nữa, tam quan (/) của Nhậm Sóc rất đúng đắn, nếu có thể kết giao thì kết giao, cũng không phải là chuyện gì xấu. (/) học tra (3): là một loại tự trào ve bản thân của những học sinh không có lý tưởng học tập, điểm số thấp, học cho có.
(/) tam quan (三观): là một từ gốc Hán, thường dùng để nói về cách mà một người nhìn, đánh giá về các sự vật, sự việc trong thế giới.
Càng quan trọng hơn nữa chính là bây giờ Châu Mật Hồng quan tâm Nhậm Sóc nhiều hơn một chút, sau này nữ chính xuyên sách vì Nhậm Sóc mà đối phó với cô ấy, Nhậm Sóc cũng không dễ dàng rơi vào tay giặc như vậy.