Chương 54:
Chương 54:Chương 54:
Châu Mật Hồng nghe đến đây, đúng nha, sau này bọn họ phải tham gia thi đại học nữa. Nhưng thành tích của cả hai đều không tốt, cho nên qua lại thân thiết với Nhậm Sóc là cần thiết. Nghĩ đến đây, Châu Mật Hồng lập tức bỏ được mấy củ khoai tây nướng, cô ấy dùng đũa gắp mấy củ khoai tây từ trong hũ ra đặt vào cà mèn: "Đồng chí Nhậm, khoai tây ăn chắc bụng, lại khá mềm, thích hợp cho người bị đau dạ dày ăn, anh ăn mấy miếng lấp bụng."
Nhậm Sóc muốn từ chối, nhưng anh ta vừa đau da dày vừa đói bụng, quả thật muốn ăn thứ gì đó, chẳng qua cơm ở trên xe lửa chẳng ra sao cảm, anh ta thật sự không có khẩu vị, bèn nói: "Cảm ơn." Nhậm Sóc nhận lấy cà mèn: "Đồng chí Châu, đồng chí Vu, tối nay tôi mời hai cô ăn cơm." Anh ta cũng không ngốc, khoai tây này là của Vu Tiếu, dù là Châu Mật Hồng đưa, nhưng hắn vẫn nên cảm ơn cả hai người.
Châu Mật Hồng lập tức từ chối: "Không cần đâu, mọi người đều là thanh niên trí thức, giúp đỡ lẫn nhau là việc nên làm, nói không chừng sau này chúng tôi cũng có việc cần đồng chí Nhậm giúp đỡ đấy." Châu Mật Hồng nói sau này chính là nhờ anh ta dạy kiến thức cấp ba. Cho nên cô ấy không muốn để anh ta trả nhân tình vào lúc này, quay sang nhìn Vu Tiếu: "Tiếu Tiếu, cậu nói có phải hay không?"
Vu Tiếu mỉm cười điềm đạm: "Tôi nghe theo Mật Hồng." Cô phải tạo dựng hình tượng thành thật và không có chủ kiến vào lòng mọi người. Vì vậy giao việc quyết định chủ ý cho Châu Mật Hồng. Cô chỉ cần nhắm trúng thời điểm Châu Mật Hồng đánh rơi chỉ số EQ và IQ, sau đó lặng lẽ nhắc nhở một chút là được.
Châu Mật Hồng cảm thấy mặc dù Tiếu Tiếu có chút thay đổi, nhưng tính cách vẫn thành thật như vậy, chuyện này cứ giao cho cô xử lý là được. Nói trắng ra chính là, ở trong lòng Châu Mật Hồng, bạn bè tốt chính là một người yếu đuối cần cô ấy bảo vệ. "Vậy thì nghe mình đi."
Trong lòng Nhậm Sóc nghĩ Châu Mật Hồng đang khách khí. Lúc mới lên xe lửa, anh ta nghĩ tính cách của nữ đồng chí này vừa phô trương vừa tùy hứng, bây giờ xem ra, không đề cập đến tính cách thì nhân phẩm của cô ấy cũng rất tốt."Nếu đã như vậy, sau này có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, mong hai vị chớ khách khí."
Hàn Giản nhìn Nhậm Sóc và Châu Mật Hồng tương tác qua lại, trong lòng nói không ra là tư vị gì. Phải biết, nếu là trước đây, trong mắt Châu Mật Hồng chỉ có anh ta. Nhưng bắt đầu từ ngày hôm qua, ánh mắt cô ấy chưa từng dừng lại trên người anh ta giây phút nào. Chẳng lẽ cô ấy đã nhìn trúng Nhậm Sóc rồi ư? Không rõ trong lòng là cảm giác gì, nhưng nếu Châu Mật Hồng chịu buông tha cho anh ta, đối với anh ta mà nói là chuyện tốt. Anh ta thật sự bị cô ấy quấn lấy phát phiền, nhưng cố ky quan hệ giữa hai nhà nên không thể làm gì. Sau khi Nham Sóc uống kẹo sữa ngâm nước am và ăn khoai tây nướng tỏi, dạ dày đã có chút khá hơn. Vu Tiếu và Châu Mật Hồng cũng tiếp tục ăn cơm, chỉ là Vu Tiếu mua cho mỗi người năm lạng cơm, hai người lại ăn không ít khoai tây nướng, mà khoai tây chắc bụng, cho nên cơm ăn không hết.
Châu Mật Hồng buồn bực nói: "Tiếu Tiếu, mình ăn no rồi, còn một nửa ăn không vô."
Vu Tiếu nhìn cà mèn của mình, của cô cũng còn một nửa, ăn không nổi nữa rồi. Nhưng thói quen ăn cơm của cô và Châu Mật Hồng không giống nhau. Lúc Châu Mật Hồng ăn cơm, là bắt đầu từ tâng cơm ở bên trên, là kiểu cả chén cơm đều bị càn quét. Còn Vu Tiếu thì ăn từ một bên, cho nên còn dư lại một nửa nguyên vẹn."Mình cũng ăn không nổi nữa."
Châu Mật Hồng thở dài: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hai người bên cạnh nhìn lượng cơm còn thừa trong cà mèn của cô và Châu Mật Hồng, chỉ cảm thấy đáng tiếc. Trong lòng lại thầm nghĩ, ăn không hết còn mua nhiều như vậy, đúng là phí phạm của trời.
Vu Tiếu mỉm cười nói: "Còn thừa thì để tối ăn, trước khi ăn dùng nước nóng ngâm nửa tiếng là được, coi như cháo mà ăn."