Chương 67:
Chương 67:Chương 67:
Nhậm Sóc sửng sốt, không ngờ Châu Mật Hồng còn có màn thầu: "Không cần đâu, cảm ơn đồng chí Châu, đồng chí mua màn thầu này ở tiệm cơm quốc doanh sao?" Sao lúc đó anh ta lại không nghĩ đến chuyện này nhỉ.
Châu Mật Hồng nói: "Không phải, mua ở trên xe lửa lúc sáng ấy, anh đừng khách sáo, dạ dày của anh không tốt, nếu lát nữa bệnh dạ dày tái phát thì không tốt, ăn đi." Châu Mật Hồng suy ngẫm một chút lại nói: "Nếu anh ngại, chờ đến lúc cần anh giúp đỡ thì anh lại giúp tôi là được."
Nhậm Sóc cảm thấy cô gái này rất thú vị, nói chuyện rất trực tiếp, cũng không ngại ngùng. Nếu đã như vậy, anh ta cũng không khách khí nữa. Nhưng anh ta cũng không thể ăn không của đối phương được, bèn nói: "Tôi sẽ đưa tiền và phiếu lương cho cô."
Tất nhiên Châu Mật Hồng không muốn nhận rồi, cô ấy nói: "Lần sau anh mời tôi ăn đi."
Nhậm Sóc suy nghĩ một lúc, cảm thấy như vậy cũng được, lần sau đến Cung Tiêu Xã, anh ta có thể mua ít đồ bày tỏ lòng cảm ơn đối với đồng chí Châu và đồng chí Vu. Sau khi nghĩ thông suốt, anh ta không từ chối nữa: "Cảm ơn."
Nhậm Sóc nghĩ thông rồi, nhưng Tống Mãn Đường lại không dám nhận, anh ta thật thà cười nói: "Cám ơn đồng chí Châu, nhưng lương thực quý giá thế này cô cứ giữ lại ăn đi, tôi có bánh bột ngô."
Châu Mật Hồng nghe lời Vu Tiếu, muốn móc nối quan hệ tốt với Tống Mãn Đường, đương nhiên sẽ không nhận lại màn thầu, cô ấy nói: "Đây là lòng cảm kích của tôi đối với anh, anh cực khổ đến đón chúng tôi, còn giới thiệu tình huống bên này cho chúng tôi, chẳng lẽ đồng chí Tống còn cho chúng tôi cảm ơn hay sao?"
"Này.." Tống Mãn Đường có chút ngượng ngùng. Lại nói tiếp, anh ta cũng đã lâu chưa được ăn màn thầu làm từ bột mì trắng rồi, nếu trong nhà có, anh ta sẽ không khách khí mà ăn ngay, nhưng là đồ của một cô gái, làm sao anh ta có thể không biết xấu hổ như vậy được.
Thấy thế, Châu Mật Hồng lại nói: "Như vậy đi, chờ lát nữa đến Ao Tử Sơn, phải làm phiền đồng chí Tống làm giúp mấy cái tủ gỗ, tốt nhất là làm nhanh, chúng tôi có thể dùng sớm chừng nào hay chừng đó."
Tống Mãn Đường nghe vậy mới chịu nhận bánh màn thầu: "Vậy thì được."
Lúc nãy ở trên xe lửa, Tống Mãn Đường đã giới thiệu sơ qua về gia đình mình, cha anh ta là thợ mộc, nếu mọi người đều muốn mấy loại như tủ gỗ, rương gỗ này nọ thì có thể đến nhà anh ta đặt làm. Cho nên lúc này Châu Mật Hồng mới tìm đại một lý do, nhưng nghĩ lại thì thấy lý do này cũng rất thỏa đáng, bởi vì cô ấy và Tiếu Tiếu thật sự cần tủ gỗ và rương gỗ, hơn nữa còn là loại có thể khóa lại. Tuy quốc gia hạn chế đầu co trục lợi, nhưng ở nơi như nông thôn, thợ mộc làm chút dụng cụ để bán cũng không tính là đầu cơ trục lợi. Hơn nữa, bình thường chẳng ai hỏi mua mấy loại dụng cụ bằng gỗ bán cho thanh niên trí thức này. Hoặc là con gái nhà ai kết hôn, con trai nhà ai cưới vợ, lúc đó sẽ đến đặt làm mấy cái. Bởi vì chuyện làm ăn chỉ có vậy nên cũng không khiến người khác ghen tị báo cáo linh tỉnh. Lại nói nữa, chỉ cần bọn họ đều không chịu thừa nhận đã dùng tiền mua bán, ai có thể chứng minh chứ?
Hàn Giản thấy Châu Mật Hồng đưa bánh màn thầu cho Nhậm Sóc và Tống Mãn Đường, nhưng lại không đưa cho mình, trong lòng không cảm thấy gì là không có khả năng. Anh ta nhìn chằm chằm Châu Mật Hồng, trong lòng có loại cảm giác không nói nên lời. Anh ta không biết tại sao Châu Mật Hồng lại đột ngột thay đổi, nhưng lại không thể hạ mình đi hỏi, chỉ có thể dời mắt đi.
Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan cũng thấy, lấy tay che chiếc bụng đã đói đến hoảng, cắn răng đi tiếp.
Vốn chỉ cần đi bộ một tiếng đồng hồ, bọn họ lại dùng dằng đến một tiếng rưỡi mới đến nơi.
"Ký túc xá của thanh niên trí thức ở bên kia, mọi người đi thôi." Tống Mãn Đường dẫn nhóm người đến ký túc xá dành cho thanh niên trí thức. Ký túc xá này được cải tạo lại từ nhà cũ không người ở, đối với đại đội mà nói, chuyện này cũng tiết kiệm được không ít công sức.