Chương 79:
Chương 79:Chương 79:
Lúc về tới ký túc xá thanh niên trí thức, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan đều đã ngủ, Kim Linh thì vừa tắm xong, đang ở trong sân giặt đồ lót, Lâm Ái Dao còn đang tắm rửa. Kim Linh thấy bọn họ đã về thì chào hỏi một tiếng. Có lẽ là vì chuyện lúc nãy, cho nên lúc này Kim Linh cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Lúc Châu Mật Hồng và Vu Tiếu nấu cơm đã gánh một thùng nước về, lúc này hai người cũng muốn tắm rửa. Vu Tiếu nói: "Mật Hồng, cậu dùng nước trong bình giữ nhiệt mà tắm, mình đi nấy nước trước."
Châu Mật Hồng: "Được."
Chờ hai người đều tắm xong, thời gian đã sắp tám giờ, buổi tối chẳng nhìn thấy thứ gì, cho nên hai người chỉ giặt đồ lót rồi phơi trong phòng, sau đó về phòng.
Lúc về tới phòng, bây giờ ngủ thì còn sớm quá, Vu Tiếu lấy vở và bút ra rồi nói: "Mật Hồng, mình viết thư báo bình an cho người nhà, cậu có muốn viết không?"
"Viết viết viết."
Ao Tử Sơn vào năm 1968 vẫn chưa có điện thoại, may mà trong ký túc xá còn có đèn dầu, hai người nằm sấp lên bàn viết thư.
"Mật Hồng, cậu nhớ hỏi người nhà có thể đưa cậu trở về thành phố không đấy." Vu Tiếu nhắc nhở: "Cậu đừng lo cho mình, chờ sau khi cậu về thành phố, cậu có thể nghĩ cách đưa mình về theo, mình cũng nghĩ cách vận dụng các mối quan hệ với chiến hữu của cha mình lúc ông còn sống, xem xem họ có thể giúp mình rời khỏi nơi này không." Đương nhiên, Vu Tiếu không có ý tứ muốn Châu Mật Hồng đưa mình về thành phố, cô chỉ tìm cho Châu Mật Hồng một cái cớ, tránh việc cô ấy không chịu về. Cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có tránh xa nữ chính xuyên sách mới là cách tốt nhất.
Châu Mật Hồng do dự: "Nếu mình rời khỏi nơi này trước, một mình cậu ở lại thật sự không sao chứ?"
Vu Tiếu nói: "Không sao, mình sẽ chờ cậu giúp mình. Hơn nữa, cậu về thành phố rồi, nhất định sẽ gửi đồ cho mình, không phải sao? Nếu thật sự không được, mình sẽ kết hôn giả với anh của cậu, chờ mình rời khỏi đây, chúng mình sẽ ly hôn." Lời này mang theo mấy phần vui đùa.
Nhưng Châu Mật Hồng lại nghe vào: "Vậy để mình thuyết phục anh mình."
Sau khi hai người viết thư xong đã sắp mười giờ, cả hai chuẩn bị đi ngủ.
Châu Mật Hồng ngủ rồi, Vu Tiếu thì kiểm tra điểm thiện cảm trước. Hôm nay quét được hai điểm thiện cảm từ mẹ của Tống Mãn Đường, hai điểm thiện cảm từ ba cụ Tống, cộng thêm bốn trăm linh bảy điểm còn thừa lúc trước là bốn trăm mười một điểm thiện cảm.
"Nguyên chủ, tôi đã nghĩ ra cách đối phó với nữ chính xuyên sách rồi."
Hệ thống nguyên chủ: "Cách gì vậy?"
Vu Tiếu nói: "Nữ chính xuyên sách có hào quang của nữ chính, vì vậy tôi cảm thấy cách tốt nhất để bảo vệ Châu Mật Hồng chính là để cô ấy rời khỏi nơi này, cô cảm thấy thế nào? Quay về bên cạnh cha mẹ của cô ấy, cộng thêm sự từng trải đời trước, cô ấy nhất định sẽ không phải chịu khổ như đời trước nữa."
Hệ thống nguyên chủ: "Như vậy cũng rất tốt, Vu Tiếu à, cô thật thông minh."
Vu Tiếu: ".. Vậy nếu đưa cô ấy trở về bên cạnh cha mẹ cô ấy rồi, chắc chắn tôi không thể theo về bên đó được, như vậy nhiệm vụ của tôi có được tính là đã hoàn thành chưa?”
Hệ thống nguyên chủ: "Cũng có thể tính là đã hoàn thành."
Vu Tiếu: "Vậy thì tốt quá rồi. Nhưng cô cứ yên tâm, cho dù đưa cô ấy về thành phố rồi, tôi cũng sẽ viết thư hoặc gọi điện thoại cho cô ấy mỗi tháng, tôi sẽ thường xuyên cập nhật tin tức của cô ấy, tìm hiểu tình huống của cô ấy."
Hệ thống nguyên chủ: "Cảm ơn cô nhé Vu Tiếu, có thể đưa cô đến đây thật tốt quá."
Vu Tiếu mỉm cười nói: "Tôi có thể có được cơ hội này cũng rất vui, tôi nên cảm ơn cô mới đúng. Vậy chờ Châu Mật Hồng an ổn rồi, tôi có thể tự sống cuộc đời của mình rồi."
Hệ thống nguyên chủ: "Ừ, chờ cô sống cuộc đời của chính mình, tôi sẽ đi nhận nhiệm vụ kiếm tích phân, tranh thủ kiếm nhiều tích phân để đưa cô đến thời điểm trước khi chết vì đột tử."
Vu Tiếu: "Vậy cửa hàng của hệ thống có còn không?”