Chương 80:
Chương 80:Chương 80:
Hệ thống nguyên chủ: "Còn, nhưng tôi không còn nữa, chờ đến khi cô sắp chết, tôi sẽ trở lại lần nữa."
Vu Tiếu: "Được, cảm ơn cô."
Cho nên, chờ dàn xếp tốt cho Châu Mật Hồng, cô có thể phóng túng rồi. Cô sẽ mua một căn nhà trong thành phố, sau đó tìm một công việc nhẹ nhàng, mọi ngày thoải mái đi làm, dạo chơi trung tâm mua sắm, ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, cuộc sống đó nhất định tốt hơn so với xuống nông thôn. Đáng tiếc là không có internet, nếu không cuộc sống sẽ càng mãn nguyện hơn.
Ngày thứ hai.
Tuy đại đội trưởng đã cho nhóm thanh niên trí thức mới tới một ngày nghỉ ngơi, nhưng Vu Tiếu và Châu Mật Hồng cũng không ngủ nướng. Tầm bảy giờ hai người đã thức dậy, lúc hai người rời giường, Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan vẫn chưa dậy, Kim Linh và Lâm Ái Dao đang hâm nóng món cháo tối qua, thấy hai người vào bếp, Kim Linh nhân tiện nói: "Thanh niên trí thức Vu, thanh niên trí thức Châu, chúng tôi đang hâm cháo, chờ lát nữa hai cô có thể ăn được rồi."
Châu Mật Hồng nói: "Không cần đâu, từ hôm nay trở đi, chúng tôi sẽ không ăn ở đây nữa, mọi người cứ ăn đi." Thấy cô ấy nhắc đến chuyện này, Kim Linh tò mò hỏi, đương nhiên, cũng hàm chứa ý quan tâm: "Vậy bữa ăn hàng ngày của hai cô phải giải quyết thế nào?"
Châu Mật Hồng cũng không giấu diếm: "Chúng tôi chuyển lương thực đến nhà của bà cụ Tống, sau này mỗi ngày ba bữa sẽ làm phiền bà ấy chuẩn bị. Nếu không tan tâm mới nấu cơm thì muộn quá, cũng quá mệt mỏi." Mà bà cụ Tống chỉ làm việc nhẹ, bởi vì công điểm ít nên hoàn thành cũng nhanh, như vậy vừa vặn trở về nấu cơm.
Kim Linh nghe vậy thì không nói gì nữa, cô ấy cũng biết gia đình Châu Mật Hồng có điều kiện kinh tế khá giả, chỉ là không biết tại sao con gái nhà giàu cũng phải xuống nông thôn.
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng rửa mặt xong thì về phòng, Vu Tiếu mở miệng nói: "Mật Hồng, chúng ta pha sữa đi, buổi sáng uống một cốc sữa bò rất tốt."
Châu Mật Hồng nói: "Được, mình có hai lọ, tháng sau lại nhờ mẹ mình gửi thêm hai lọ đến."
Vu Tiếu khẽ cười: "Bây giờ rất khó mua được sữa bột." Cho dù có phiếu cũng chưa chắc mua được.
Hai người dùng nước ấm trong bình giữ nhiệt pha sữa, sau đó cùng nhau đến nhà bà cụ Tống ăn cơm.
Cháu trai của bà cụ Tống tên là Tống Tiểu Thông, cậu bé đang đánh răng rửa mặt trong sân thì thấy hai chị gái đến nhà mình hôm qua, cậu bé rụt rè nhìn hai người, thấy hai người cũng nhìn mình thì ngại ngùng cười cười. Nụ cười này khiến bọt kem đánh răng trong miệng chảy ra, vương vãi trên quần áo.
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng thấy vậy, nhịn không được bật cười. Tống Tiểu Thông ngại muốn chết, khuôn mặt đen nhánh lập tức đỏ bừng vì xấu hổ, cậu bé vội vàng đánh răng tiếp.
Sau khi vào sân, Vu Tiếu lễ phép chào: "Bà Tống ơi, chúng cháu đến rồi."
Châu Mật Hồng không quá am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng nếu có người đi trước làm gương, cô ấy lập tức biết phải làm thế nào, cho nên cũng chào theo: "Bà Tống, chúng cháu đến rồi."
Bà cụ Tống ở trong nhà lên tiếng đáp lại: "Các cháu đến rồi à, bữa sáng đã nấu xong rồi, mau vào ăn thôi."
"Đến đây, đến đây."
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng cùng vào nhà chính, vừa vào thì thấy Nhậm Sóc đi ra từ phòng bếp, trên tay còn bưng một bát lớn cháo khoai lang, một đĩa nhỏ, trên đĩa là bốn quả trứng luộc.
Tiếp đó, bà cụ Tống cũng bưng hai bát cháo khoai lang ra, rồi nói: "Còn nóng hổi đây, mau tới ăn."
Châu Mật Hồng không khách khí ngồi xuống, Vu Tiếu lại nói: "Bà à, trong nhà có bát không không ạ? Hoặc là cốc cũng được."
Bà cụ Tống đặt cháo khoai lang xuống bàn rồi nói: "Có có có, để bà lấy cốc tráng men cho cháu." Bà cụ Tống lấy một chiếc cốc tráng men có chút cũ từ trong phòng bếp. Lớp men trắng bên ngoài đã bị tróc mấy chỗ.
"Cảm ơn bà Tống." Vu Tiếu mở nắp bình giữ nhiệt ra, rót nửa cốc sữa bò và nói: "Bà à, thứ này cho đứa nhỏ uống."