Chương 81:
Chương 81:Chương 81:
Bà cụ Tống nghe vậy lập tức nói: "Không, không, không, không cần đâu, thứ đắt như vậy sao chúng tôi có thể uống được." Bà ấy không muốn chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ.
Vu Tiếu cười nói: "Bà còn làm quần áo bông cho cháu mà không lấy tiền công đấy, chẳng lễ còn không cho phép cháu đưa thứ này cho Tiểu Thông. Hơn nữa, đã là người thì đều giống nhau, sữa có đắt hơn nữa cũng để cho người uống." Đây chính là khoản bồi thường mà Vu Tiếu nghĩ ra được, cô cũng không thể để bà cụ Tống may quần áo không công cho mình được, cho nên mới muốn cho Tống Tiểu Thông uống chút sữa bò bồi bổ thân thể.
Châu Mật Hồng cũng phụ họa theo: "Bà à, bà đừng khách sáo, đứa nhỏ uống nhiều sữa mới có thể khỏe mạnh, chỗ cháu vẫn còn." Cô ấy nói xong cũng rót ra nửa cốc.
Tống Tiểu Thông đánh răng rửa mặt xong thì vào nhà: "Bà nội."
Bà cụ Tống không khách khí nữa: "Ăn cơm thôi, chị gái mang sữa đến cho cháu đấy, nhanh cảm ơn chị đi."
Từ trước đến giờ Tống Tiểu Thông chưa từng được uống sữa, nghe bà nội nói vậy thì tò mò đến xem, cậu bé nhìn chất lỏng màu trắng trong chiếc cốc tráng men, rồi lại nhìn Vu Tiếu và Châu Mật Hồng. Bà cụ Tống nói: "Đây là sữa hai chị gái cho cháu, nhanh nói cảm ơn với hai chị đi."
Tống Tiểu Thông nghe lời nói: "Cảm ơn hai chị."
Vu Tiếu mỉm cười: "Mau uống đi, uống vào có thể cao hơn."
Tống Tiểu Thông nghe nói có thể cao lên thì lập tức động tâm. Cậu bé vội bưng cốc lên uống một ngụm, sau đó hai mắt sáng lên: "Ngon quá." Hương vị của sữa bột không gì có thể sánh kịp, thật ra vị sữa không ngọt, nhưng mùi thơm của nó lại khiến người ngửi thấy cảm thấy thật ngọt ngào.
Nhìn thấy Tống Tiểu Thông như vậy, cả Vu Tiếu và Châu Mật Hồng đều vui vẻ.
Nhậm Sóc không nói gì, chỉ cẩn thận quan sát hai nữ thanh niên trí thức trước mắt.
Bà cụ Tống cũng tự mình bưng ra một bát cháo khoai lang lớn, chỉ là bà không có trứng luộc, bốn quả trứng trên bàn, ba quả là của nhóm Vu Tiếu, còn một quả là của Tống Tiểu Thông. Nhưng Tống Tiểu Thông là một đứa bé ngoan, sau khi bóc vỏ thì bẻ một nửa chia cho bà cụ Tống.
Sau khi ăn sáng xong, bà cụ Tống nói: "Thanh niên trí thức Nhậm, thanh niên trí thức Châu, thanh niên trí thức Vu, bà đã đặt trứng gà cho các cháu rồi, Cung Tiêu Xã thu mua nửa ký trứng gà với giá ba hào, nửa ký tâm mười quả, chia ra mỗi quả ba xu. Bà đã đặt trước cho các cháu một tháng, mỗi quả bốn xu, các cháu thấy thế nào?" Bởi vì trước đó Vu Tiếu đã từng nói cứ nửa ký se trả cao hơn giá thu mua của Cung Tiêu Xã một hào cho nên bà ấy mới nói mỗi quả trứng gà giá bốn xu.
Vu Tiếu là người đầu tiên bày tỏ thái độ: "Không có vấn đề gì ạ. Tháng này còn hai mươi lăm ngày, chúng cháu trả cho bà tiền của hai mươi lăm ngày trước. Sau này chúng cháu sẽ trả tiền trứng gà mỗi tháng vào đầu tháng. Nhưng bà có thể cách vài ngày đi thu mua trứng gà một lần được không? Cháu muốn ăn trứng tươi mới một chút." Thời đại này không có tủ lạnh, không thể bảo quản trứng gà, nếu mỗi tháng mua một lần, trứng gà chắc chắn sẽ không tươi.
Bà cụ Tống đương nhiên hiểu ý của Vu Tiếu: "Không thành vấn đề, đây cũng không phải là chuyện gì khó."
Nhậm Sóc và Châu Mật Hồng cũng không có ý kiến, cho nên mọi người đều trả trước tiền trứng gà tháng này cho bà cụ Tống, mỗi người một đồng.
Sau khi trả tiền xong, Vu Tiếu lại đề nghị một chuyện khác: "Bà Tống à, sau này khi tan làm chúng cháu có thể đến đây ăn bữa trưa và bữa tối, nhưng bữa sáng có thể nhờ Tiểu Thông đưa đến cửa ký túc xá cho chúng cháu không?"
Chuyện này cũng không khó, bà cụ Tống và Tống Tiểu Thông đều đáp ứng. Bà cụ Tống nói: "Vậy bữa trưa các cháu muốn ăn gì?"
Vu Tiếu nhớ đến bột Phú Cường bèn nói: "Chúng cháu có thể ăn bánh canh không? Bánh canh cải thìa hoặc bánh canh rau dại đều được, nhưng chúng cháu chỉ có lương thực chứ không có rau, về phần rau thì nhờ bà mua giúp, chúng cháu sẽ đưa bà năm đồng, rồi bà tự khấu trừ ạ."