Chương 95:
Chương 95:Chương 95:
Vu Tiếu nói: "Cảm ơn đồng chí Trương."
Chờ Trương Vân Đóa đi rồi, Châu Mật Hồng nói: "Cậu nói với cô ta nhiều như vậy làm gì? Chúng ta không cần nịnh bợ nhà cô ta."
Vu Tiếu thở dài: "Mặc dù không thể làm bạn với cô ấy, nhưng cũng không phải là ke thù" Cô hiểu suy nghĩ của Châu Mật Hồng, nhưng đứng ở góc độ của Vu Tiếu thì có thể không mâu thuẫn với Trương Vân Đóa khi còn ở Ao Tử Sơn là chuyện tốt.
Châu Mật Hồng cũng hiểu suy nghĩ của bạn tốt nên không nói gì thêm. Chờ sắp đến giờ ăn trưa, hai người đã hoàn thành xong nhiệm vụ buổi sáng.
Ở Ao Tử Sơn, đàn ông làm đủ công điểm có thể nhận mười xu, còn phụ nữ vừa chăm chi vừa có năng lực thường nhận được sáu xu. Giống như Châu Mật Hồng và Vu Tiếu thì sáng hôm nay có thể nhận được hai công điểm, tức là một ngày có thể kiếm được bốn công điểm. Công điểm như vậy ở Ao Tử Sơn cũng được coi là rất tốt rồi.
Sau khi tan làm, hai người đến nhà bà cụ Tống ăn trưa. Ăn xong thì về ký túc xá thanh niên trí thức nghỉ ngơi. Lúc bấy giờ, Kim Linh và những người khác mới bắt đầu ăn trưa, và họ đang ăn khoai lang luộc. Không thể không nói, cuộc sống như thế này đã đem lại cho bọn họ rất nhiều tiện lợi, đồng thời cũng khơi dậy lòng ghen tị của Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan. Nhưng ai quan tâm hai người đó nghĩ thế nào chứ.
Làm việc liên tục năm ngày, Vu Tiếu và Châu Mật Hồng đều mệt muốn đứt hơi. Trong năm ngày này, mỗi ngày bọn họ kiếm được bốn công điểm, nhận được một đống điểm thiện cảm từ những người dân trong đại đội. Ba ngày nay Vu Tiếu đã kiếm được tám mươi tám điểm thiện cảm, trong đó có năm điểm đến từ Trương Vân Đóa, điều này khiến cho Vu Tiếu cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Sau khi tắm rửa xong, hai người nằm bất động trên giường. So với hai người, Triệu Bảo Lan và Điền Tinh Tinh không chỉ mệt mà còn gây hơn, đặc biệt là khuôn mặt, đều lõm xuống rồi. Nhưng dù vậy bọn họ vẫn bị phụ nữ trong thôn chê bai vừa chậm chạp vừa làm không tốt. Do đó, bọn họ có khổ mà không nói nên lời.
Ngày mai là thời gian nghỉ ngơi của Vu Tiếu, làm năm ngày, xin nghỉ một ngày, đại đội trưởng Trương Lâm Quốc rất hào phóng phê chuẩn. Đối với đại đội trưởng mà nói, thanh niên trí thức có cũng được mà không có cũng được, dù sao công điểm cũng là ai làm nấy hưởng, muốn nghỉ phép thì cho nghỉ phép thôi. Hơn nữa, ấn tượng của ông ấy đối với Vu Tiếu và Châu Mật Hồng rất tốt, hai cô gái này làm việc rất tốt, cho nên ông ấy càng châm chước cho hai người hơn.
"Mình hâm mộ cậu quá Tiếu Tiếu à, ngày mai cậu có thể nghỉ ngơi rồi." Châu Mật Hồng nằm sấp trên giường, mệt như một con cá chết.
Vu Tiếu cũng thêu thào nói: "Ngày mốt cậu cũng được nghỉ mà." Đúng vậy, cả hai người đều xin đại đội trưởng cho nghỉ phép, nhưng là luân phiên nghỉ, nếu hai người nghỉ cùng một lúc thì không hay lắm.
Tuy rằng hai người đều mệt, nhưng trạng thái tinh thần vẫn tốt hơn Điền Tinh Tinh và Triệu Bảo Lan. Bởi vì sáng nào cũng uống một ly sữa bò và ăn một quả trứng luộc, sau bữa trưa còn ăn một miếng thịt khô. Vu Tiếu có thịt khô, mỗi ngày hai người cùng ăn một khối thịt khô, đoán chừng có thể ăn được một khoảng thời gian rất dài. Đừng nói là so với người ở Ao Tử Sơn, cho dù là so với những người đang sống trong thành phố thì lượng dinh dưỡng mà hai người nạp vào cơ thể cũng được coi là tốt. Thời đại ngày nay, dẫu là con gái thành phố thì cũng đâu thể mỗi ngày một ly sữa và một quả trứng.
Ngày thứ hai.
Lúc Tống Tiểu Thông đến giao bữa sáng, Vu Tiếu vẫn chưa thức dậy, Châu Mật Hồng để đồ ăn sáng của Vu Tiếu vào nồi giữ ấm ở trong bếp. Chiếc nồi vừa được Kim Linh dùng để nấu bữa sáng nên vẫn còn hơi nóng, Châu Mật Hồng lại đổ nước vào, thêm một que lửa, như vậy thì có thể giữ ấm đồ ăn rất lâu. Sau khi ăn sáng xong, cô ấy tự bê áo quần của hai người đi giặt.