Chương 96:
Chương 96:Chương 96:
Tống Tiểu Thông uống hết nửa ly sữa bò rồi vui vẻ chạy về nhà,
Chờ đến khi Vu Tiếu tỉnh lại đã là chín giờ hơn. Chiếc đồng hồ đeo tay của Châu Mật Hồng được đặt bên gối để tiện xem giờ giấc.
Vu Tiếu ra khỏi phòng, bên ngoài ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp nơi, rất thoải mái. Cô ngáp một cái rồi vào bếp, ăn sáng xong cũng chỉ mới mười giờ. Thời đại này phụ nữ không cần trang điểm nên có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian vào buổi sáng.
Thời gian vẫn còn sớm, Vu Tiếu vác sọt chuẩn bị lên núi nhặt củi, nếu thấy rau dại, măng mùa đông thì cũng thuận tiện đào một ít. Lúc đi đến chân núi, Vu Tiếu thấy có người đạp xe lại gần. Muốn ra khỏi Ao Tử Sơn chỉ có một con đường, chính là con đường dưới chân núi này.
"Thanh niên trí thức Vu." Trương Van Đóa cũng thấy Vu Tiếu, cô ta dừng xe đạp lại và hỏi: "Thanh niên trí thức Vu vừa lên núi sao?"
Vu Tiếu và Châu Mật Hồng không giống nhau, Châu Mật Hồng vì quan hệ đời trước nên sinh ra ngăn cách với Trương Vân Đóa. Nếu nguyên chủ ở đây, e là cũng có ngăn cách với Trương Vân Đóa, có khi thấy người ta còn chạy nữa là. Nhưng Vu Tiếu không có bất cứ ngăn cách hay thù hận nào đối với Trương Vân Đóa. Từ số điểm thiện cảm mà Trương Vân Đóa dành cho mình, cô cảm thấy con người Trương Vân Đóa không tệ. Nhưng vì liên quan đến Châu Mật Hồng nên cô sẽ không nói cái tốt của Trương Vân Đoá trước mặt Châu Mật Hồng, cũng sẽ không âm thầm tiếp xúc với Trương Vân Đóa. Nhưng nếu vô tình đụng trúng như ngày hôm nay thì cô cũng không còn cách nào khác.
"Đồng chí Trương, cô vừa từ thị trấn trở về sao?"Vu Tiếu mỉm cười: "Hôm nay tôi được nghỉ phép nên muốn lên núi nhặt ít củi, thuận tiện đào chút rau dại hoặc măng mùa đông."
Trương Vân Đóa nói: "Đúng vậy, tôi đến bệnh viện thị trấn lấy thuốc cho cha, chân của ông ấy không tiện, mỗi tháng đều phải dùng thuốc. Đúng rồi, núi nơi này của chúng ta đều là núi lớn, động vật hoang dã rất nhiều, cho nên cô đừng đi vào quá sâu, nếu không có thể không ra được, nhớ phải chú ý an toàn."
Vu Tiếu cảm kích nói: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, vậy tôi vào núi trước đây."
Trương Vân Đóa: "Không cần cảm ơn, tôi cũng về nhà đây."
Trong tiểu thuyết hầu như không miêu tả gì về núi lớn, tiểu thuyết được viết dưới góc độ của nữ chính xuyên sách Kim Linh, cô ta không săn thú, nam chính Nhậm Sóc cũng không săn thú, cho nên tiểu thuyết rất ít viết về núi lớn.
Thật ra Vu Tiếu đã từng nghĩ tới. Nữ chính xuyên sách vào tháng mười hai âm lịch, cũng chính là sau tháng một dương lịch. Lúc đó Ao Tử Sơn đang có tuyết rơi, Kim Linh đi giặt quần áo, bởi vì bờ quá trơn nên bị rơi xuống nước, sau khi tỉnh lại đã là nữ chính xuyên sách. Nếu cô ngăn Kim Linh lại, không cho cô ay đi giặt áo quần vào hôm đó, vậy nữ chính xuyên sách có còn đến nữa không?"
Dù sao vẫn nên có hai phương án chuẩn bị, nếu có thể ngăn Kim Linh lại, nữ chính xuyên sách không thể đến nữa, đó chính là chuyện tốt. Phương án thứ hai dựa vào cha mẹ nhà họ Châu, thỉnh thoảng nhắc nhở Châu Mật Hồng, để cô ấy xin cha mẹ tìm cách đón cô ấy vê.
Nếu còn không được nữa, cô sẽ đến nội thành móc nối quan hệ, đưa Châu Mật Hồng vào nội thành làm công nhân, để cô ấy ăn hàng hóa ngũ cốc, cách xa nơi này. Ôi...
Vu Tiếu vừa nghĩ vừa di lên núi.
Phía gần chân núi gần như không còn củi đốt, bởi vì mỗi ngày đều có người đến nhặt củi, đặc biệt là đám trẻ con ở Ao Tử Sơn vẫn chưa đến tuổi di làm để kiếm công điểm, có một vài đứa còn chưa đi học, đám trẻ con ngoan ngoãn thì đến cắt cỏ, hái rau đại, nhặt củi để giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Vì vậy khu chân núi không còn củi để nhặt nữa.
Hơn nữa bây giờ đã vào mùa đông, đất trong núi ướt, khoảng thời gian sau đó củi cũng sẽ bị ướt, người đến nhặt củi để tích trữ cũng nhiều hơn. Cũng vì vậy mà củi đốt càng ít hơn. Nhưng mà, Vu Tiếu sẽ không đi sâu vào trong núi, cô cũng chẳng phải không cần mạng sống nữa.