Thập Niên 60: Trở Thành Bạn Thân Nữ Phản Diện (Dịch Full)

Chương 97 - Chương 97:

Chương 97: Chương 97:Chương 97:

"Thanh niên Vu, chị đi hái rau dại ạ?”

"Thanh niên Vu, chị vào núi ạ?"

Trên núi gặp Tống Tiểu Thông và hai bạn nhỏ cũng đang nhặt củi đốt, bởi vì những cây củi lớn các bạn nhỏ khó cầm nên bọn chúng có đứa cầm theo giỏ, có đứa mang theo sọt, nhặt những lá cây và cỏ khô dễ cháy.

Vu Tiếu nhìn thấy đám trẻ cũng vui mừng, cô lấy ba viên kẹo hoa quả từ trong túi ra: "Nào, Tiểu Thông, em chia cho các bạn cùng ăn đi" Các bạn nhỏ chính là bảo bối kiếm điểm thiện cảm, vì lúc nào cũng có thể gặp phải các bạn nhỏ nên ngày nào trước khi ra ngoài cô cũng mang theo một ít kẹo hoa quả. Một viên kẹo hoa quả rất bé, nên cho dù bốc một nắm to cũng không chiếm bao nhiêu diện tích. Đương nhiên, lúc cho các bạn nhỏ kẹo hoa quả, cô cũng sẽ chú ý, nếu như không nhận được điểm thiện cảm, thì lần sau cô sẽ không cho đối phương nữa. Bởi vì người không cho cô điểm thiện cảm, chứng tỏ người đó không biết cảm ơn. Thực ra điểm thiện cảm còn có một công dụng nữa là dùng để phán đoán nhân phẩm của một người ở một số phương diện.

"Cảm ơn thanh niên Vu." Tống Tiểu Thông ngượng ngùng nhận lấy kẹo, sau đó cậu bé chia cho hai bạn nhỏ còn lại, sau khi chia xong cậu bé nói: "Thanh niên vu, chúng em giúp chị hái rau dại và nhặt củi nhé." Bọn họ cũng không thể ăn không kẹo của thanh niên Vu được, đứa trẻ ngoan ngoãn cũng có liêm sỉ.

Vu Tiếu xoa đầu Tống Tiểu Thông: "Không cần đâu, các em tự nhặt cho mình đi."

Mặc dù nói như vậy nhưng đám trẻ không nghe theo, cứ vây xung quanh Vu Tiếu, nhặt được lá cây và cỏ khô dễ cháy sẽ đưa cho Vu Tiếu, đưa cả rau dại hái được cho Vu Tiếu. Cho dù Vu Tiếu có từ chối, đợi đến lúc cô cúi xuống, đám trẻ sẽ nhanh trí nhét rau dại vào trong sọt của cô. Vu Tiếu hết cách chỉ đành tránh bọn trẻ: "Tiểu Thông, chị đột nhiên nhớ ra chị còn có việc, chị về trước đây, các em tự nhặt củi, hái rau dại đi nhé, nhưng phải nhớ chú ý an toàn."

Tống Tiểu Thông nói: "Dạ, tạm biệt thanh niên Vu."

"Tạm biệt."

Sau khi Vu Tiếu và đám trẻ Tống Tiểu Thông tách ra, cô tất nhiên không xuống núi mà đi được một nửa thì re vào một con đường khác. Trong núi người đi nhặt củi và hái rau dại rất nhiều, vì vậy mà có nhiều con đường nhỏ, hơn nữa bây giờ là mùa đông, rắn mà Vu Tiếu sợ nhất sẽ không xuất hiện, vì vậy cô cũng dũng cảm hơn. Nhưng mà, cho dù đi theo con đường nhỏ nào thì nơi quá gần với chân núi đều giống nhau không có củi đốt và rau đại.

Sau khi đi quanh núi nửa tiếng, Vu Tiếu hái được rau dại, nhưng không đào được măng, bởi vì khu này không có rừng trúc. Ấy? Đột nhiên, một thứ màu vàng thu hút sự chú ý của cô. Vu Tiếu đi nhanh qua, cô nhặt thỏi vàng trên đất lên, là vàng thỏi đó, chỉ là không biết là thật hay giả, có lẽ là mạ vàng. Cô nhặt một viên đá bé lên, dùng sức vạch một đường trên thỏi vàng, vàng rất mềm, vạch một đường sẽ để lại vết. Còn nếu như là mạ vàng, thì vạch một đường như vậy sẽ lộ ra kim loại bên trong.

Kết quả vạch xong bên trong vẫn lộ ra màu vàng kim, vì vậy... đây là vàng thật.

Sau khi biết được đây là vàng, phản ứng đầu tiên của Vu Tiếu là muốn quay người bỏ chạy, bởi vì vàng rơi ở đây chứng tỏ chỗ này chắc chắn có chuyện xảy ra, cô không hề muốn chọc vào phiền phức đâu. Nhưng mới đi mấy bước, cô đột nhiên nhớ ra một việc. Trong tiểu thuyết có nhắc đến, nữ chính xuyên sách Kim Linh sau khi xuyên sách xong, nghe người của Ao Tử Sơn nói, đoàn chuyên gia khảo cổ từng đến đây, bởi vì ở đây có cổ mộ, còn ở lại đây một khoảng thời gian rất dài. Vì vậy, cô ta mang theo sự tò mò và ý định nhặt thứ còn sót lại đến đây xem. Kết quả thực sự nhặt được đồ còn sót lại.

Vậy thì, vàng thỏi xuất hiện ở đây liệu có phải do nhân viên công tác của đoàn khảo cổ trên đường vận chuyển không cẩn thận làm rơi? Vì vậy gần đây có đoàn khảo cổ?
Bình Luận (0)
Comment